Hứa Cảnh Chu ngăn cản cũng kịp.
Đường Thiệu Viễn: “Diệp Diệp, con theo ba về nhà thăm một chút . Mẹ con hiện giờ nguy kịch, nếu con , e là còn cơ hội gặp bà nữa .”
Đường Diệp sững sờ mất hai giây: “Mẹ ạ?”
“Nói rõ , con theo ba là .”
Hứa Cảnh Chu giơ tay ngăn : “Đường , tình trạng hiện tại của phu nhân nhất là nên tìm bác sĩ tâm lý. Đường Diệp chỉ là một đứa trẻ, nó thể gì chứ? Hơn nữa ông cũng Đường phu nhân bài xích nó, nếu nó đến, chỉ càng bà kích động thêm thôi.”
Đường Thiệu Viễn: “Hứa , cảm ơn quan tâm đến Diệp Diệp, nhưng đây là chuyện riêng của gia đình , xin đừng xen .”
Hứa Cảnh Chu nheo mắt, lười đôi co với , trực tiếp đưa tay về phía Đường Diệp: “Diệp Diệp, đây, chúng về nhà.”
Đường Diệp chút do dự về phía .
Đường Thiệu Viễn tức đến xanh mặt. Thằng nhãi còn nhớ ai là bố nó !
Hứa Cảnh Chu chẳng thèm liếc lấy một cái, dắt hai đứa trẻ bỏ .
Trên đường về, Đường Diệp rõ ràng chút bất an. Cậu bé ngẩng đầu hỏi: “Ba Dao Dao, con sắp c.h.ế.t thật ạ?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Không nghiêm trọng đến thế , chỉ cần ba con còn chút tính , tìm cho con một bác sĩ tâm lý thì bệnh tình của bà sẽ thuyên giảm thôi.”
Đường Diệp cái hiểu cái gật đầu.
Bên , Đường Thiệu Viễn trở bệnh viện, đẩy cửa bước .
Đường phu nhân đang giường giật b.ắ.n , cửa thấy là Đường Thiệu Viễn thì mới bình tĩnh , nhưng tay vẫn ôm chặt cái gối. Bà ôm gối ngang, trông như đang bế một đứa trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/rong-con-ba-tuoi-ruoi-ta-dua-vao-tai-ho-cha-ma-tro-thanh-cuc-cung-cua-ca-nha/chuong-265-van-de-khong-lon.html.]
Đường Thiệu Viễn thở dài, đến bên giường bệnh : “Bà xã yên tâm, nhất định sẽ đưa Diệp Diệp đến gặp em.”
đến hai chữ "Diệp Diệp", Đường phu nhân như thấy điều gì đáng sợ, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn: “ gặp nó! Đều tại nó đẩy xuống cầu thang nên con mới mất!”
Đường Thiệu Viễn cau mày, nhưng cuối cùng gì. Đợi vợ ngủ say, mới ngoài tìm bác sĩ.
Bác sĩ tin xuất viện thì ngạc nhiên: “Đường , tình trạng hiện tại của phu nhân khá đặc biệt, chúng khuyên nên tìm bác sĩ tâm lý điều trị cho cô .”
Đường Thiệu Viễn ngoài miệng đồng ý. Trưa hôm đó, thủ tục xuất viện cho vợ.
Hắn yên tâm về tình trạng của vợ, nhưng chuyện đồn ngoài, nên tự tư vấn bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ tâm lý: “Con khi trải qua cú sốc lớn sẽ sinh cơ chế tự bảo vệ bản , quên một chuyện đau lòng. đây chỉ là tạm thời, hơn nữa trong thời gian để bệnh nhân chịu kích động. Đường , bạn của xuất hiện tình trạng từ bao giờ?”
Đường Thiệu Viễn vấn đề lớn thì nhiều nữa, viện cớ rời .
Dao Dao thấy Đường Diệp buồn bã liền rủ bé chạy bộ: “Chạy bộ sẽ còn thời gian để nghĩ đến những chuyện vui nữa , thử xem.”
Đường Diệp chạy hết vòng đến vòng khác, mãi đến khi kiệt sức mới chịu dừng . Cậu vật đường chạy bằng nhựa, ngửa mặt trời.
Dao Dao tới kéo dậy: “Mới chạy xong ngay , lên bộ với tớ một chút .”
Đường Diệp cô bé kéo dậy, mềm nhũn còn chút sức lực, đành để mặc Dao Dao lôi .
“Dao Dao, tớ thể hỏi một chuyện ?”
“Cậu hỏi .”
Đường Diệp: “Tại thích tớ, đó chịu bạn với tớ?”