Ba cô bé sẽ ngủ , chú Triệu bảo sức khỏe ba , cần ăn ngon ngủ yên.
Hứa Cảnh Chu bước tới bế Dao Dao lên, về phía phòng ngủ: “Chăn đệm ở trong phòng kho, các cháu tự tìm lấy. Buổi tối đừng ồn quá muộn, nếu chú tống cổ hết ngoài đấy.”
Mấy trai lia lịa. đồng hồ, mới 9 giờ rưỡi tối. Khó khăn lắm mới nghỉ, tưởng chơi game thâu đêm, ai ngờ ép sống theo giờ giấc già. Rõ khổ.
Một đêm ngon giấc.
Theo thói quen, sáng sớm tinh mơ Dao Dao dậy chạy bộ. Lúc trời bên ngoài mới tờ mờ sáng, trong phòng cũng lờ mờ tối, Dao Dao bước một chân liền dẫm vật thể lạ.
Chân cô bé trẹo , theo bản năng lộn một vòng, tiếp đất vững vàng.
Hứa Minh Thanh đang ngủ say bỗng giật tỉnh giấc: “Cái gì thế? Động đất ?”
Mấy em khác cũng choàng tỉnh: “Sao thế? Sao thế? Động đất á?”
Mấy lục tục tung chăn dậy. Dao Dao ngơ ngác các : “Các gì thế ạ?”
Lúc mới hồn.
Hứa Cảnh Chu thấy tiếng động , bật đèn sáng, phòng khách lộn xộn: “Các cháu cái gì đấy?”
Dao Dao vẻ mặt vô tội lắc đầu: “Em , các tự nhiên tỉnh dậy lên thôi ạ.”
Hứa Minh Thanh mặt ngơ ngác: “Trong mơ thấy tiếng gì đó rơi xuống đất, tưởng là động đất nên……”
Mấy còn : “……”
Lúc Dao Dao mới nhận là của , cúi đầu nhận sai: “Xin , là em cẩn thận dẫm Năm nên thức giấc.”
Hứa Minh Húc nghiến răng, thằng em trai ngốc nghếch, day day trán: “Hứa Minh Thanh, em thể bớt ngốc một chút hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/rong-con-ba-tuoi-ruoi-ta-dua-vao-tai-ho-cha-ma-tro-thanh-cuc-cung-cua-ca-nha/chuong-236-dong-dat.html.]
Hứa Minh Thanh cũng oan ức: “Thì em giật tỉnh dậy mà.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hứa Minh Húc Dao Dao: “Dao Dao, em dậy sớm thế gì?”
“Em chạy bộ ạ, các cùng ?”
Hứa Minh Húc ngoài cửa sổ, trời còn sáng hẳn, giờ bình thường bọn họ vẫn đang say giấc nồng. Từng một xuống: “Thôi bọn xin kiếu.”
Dao Dao đành ngoài một .
Hứa Cảnh Chu dựa cửa, đầy ẩn ý: “Dao Dao chạy bộ giờ thôi, nếu các cháu giấc ngủ quấy rầy thì nên về sớm .”
Hứa Minh Húc: “Chú Năm, cháu cứ thích quấy rầy giấc ngủ đấy.”
Hứa Cảnh Chu , về phòng.
Đợi cửa phòng đóng , Hứa Minh Thanh mới bất bình : “Chú Năm thật đáng ghét, ngày nào cũng chỉ chăm chăm đuổi chúng , chúng nhất định .”
“ thế, đ.á.n.h thức thì xá gì, cháu cứ ăn vạ ở đây đấy.”
“Thôi, đừng ồn nữa, ngủ tiếp .”
Phòng khách chìm yên tĩnh. Ngay lúc bọn họ mơ màng sắp ngủ thì cửa phòng chú Năm mở, hình như chú bếp.
Chẳng bao lâu , trong bếp truyền tiếng động. Âm thanh lớn, nhưng vì họ ngủ đất nên những tiếng động nhỏ cũng rõ. Không tài nào ngủ nữa, họ đành dậy, mang theo đôi mắt gấu trúc thâm quầng đầy chán nản.
Hứa Cảnh Chu nấu xong bữa sáng, khỏi bếp thì thấy đám cháu trai đang thừ sô pha, chăn đệm đất gấp gọn gàng.
Hắn nhướng mày: “Không ngủ nữa ?”