Ngư Ngư dừng cách Hứa Cảnh Chu một mét. Nó bồn chồn vòng quanh, chần chừ dám gần.
Đường Trúc Thanh đảo mắt: “Cái đồ bắt nạt kẻ yếu, giỏi thì đuổi theo lão đại mà c.ắ.n kìa.”
Ngư Ngư sủa gâu gâu mặt . Trong nháy mắt, căn phòng trở nên ồn ào náo nhiệt hẳn lên.
Hứa Cảnh Chu đầu đang núp lưng, bất đắc dĩ : “Trúc Thanh, đừng quậy nữa, tối nay sẽ đưa Ngư Ngư , thời gian qua vất vả cho .”
Nghĩ đến hai tháng nghỉ phép sung sướng sắp tới, Đường Trúc Thanh lập tức tít mắt: “Lão đại, vất vả .”
“Nếu vất vả thì còn một việc nữa cần đây.”
Đường Trúc Thanh: ? Triệu Thành Tế bên cạnh khẩy, lộ vẻ mặt " ngay mà".
Đường Trúc Thanh: “Lão đại, đùa đấy ? Chẳng cho nghỉ phép , bắt việc nữa?”
Hứa Cảnh Chu: “Lần thực sự là việc cuối cùng . Nhà Đường Diệp xảy chuyện, bé cần ở tạm biệt thự nhỏ hai tháng, đến Đường gia lấy đồ giúp thằng bé .”
Đường Trúc Thanh bĩu môi: “Đường Diệp cha , đến biệt thự nhỏ ở?”
Hứa Cảnh Chu: “……” Hắn đoán cái tên dở giây tiếp theo sẽ phun câu gì, nên lười giải thích nhiều, tới cầm dây dắt c.ắ.n nham nhở tròng cổ Ngư Ngư.
Đường Trúc Thanh sang Triệu Thành Tế: “Lão Triệu, là cùng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/rong-con-ba-tuoi-ruoi-ta-dua-vao-tai-ho-cha-ma-tro-thanh-cuc-cung-cua-ca-nha/chuong-230-duong-truc-thanh-tuc-muon-hoc-mau.html.]
“ , chán c.h.ế.t.” Chuyện nhà họ Đường cũng phong phanh. Ai mà thèm dây dưa với cái gia đình đầu óc vấn đề đó chứ.
Đường Trúc Thanh thấy cả phòng chỉ còn trơ trọi, vốn dĩ hôm nay thể bắt đầu kỳ nghỉ hai tháng, vì chút chuyện vặt vãnh của Đường gia mà lãng phí thời gian. Tức c.h.ế.t mất thôi! Hắn mang theo một bụng tức giận, dẫn hùng hổ kéo đến Đường gia.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Ba chiếc xe đen dừng cửa nhà họ Đường. Đường Thiệu Viễn đợi sẵn ở cửa từ sớm, thấy xe đến thì vui vẻ đón. Kết quả cửa mở, Hứa thấy , chỉ thấy trợ lý Đường bước xuống.
Đường Thiệu Viễn nghi hoặc hỏi: “Trợ lý Đường, Hứa đến?”
Đường Trúc Thanh liếc xéo một cái: “Lão đại trăm công nghìn việc, bận tối mắt tối mũi. Hơn nữa, chỉ là lấy đồ thôi mà, đến cha ruột còn chẳng quan tâm, là ngoài việc gì đích tới?”
Đường Thiệu Viễn móc cho cứng họng, sắc mặt mất tự nhiên. Cái tên trợ lý Đường câu nào cũng chọc tim đen khác thế nhỉ.
Đường Trúc Thanh bảo phía : “Chúng thôi.”
Đường Thiệu Viễn vội vàng theo. Đám khí thế hừng hực, ai nấy mặt mày nghiêm túc, còn tưởng họ đến để đ.á.n.h chứ.
Đường Thiệu Viễn luống cuống dẫn đường. Đường Trúc Thanh lệnh một tiếng, đồ đạc trong phòng khuân sạch sẽ. Bọn họ càn quét như châu chấu qua mùa màng . Nhìn cảnh tượng , Đường Thiệu Viễn chút líu lưỡi, trông động tác của họ thành thạo thế nhỉ, chẳng lẽ nghề cũ của họ là chuyển nhà trọn gói?
Đường Thiệu Viễn dám hỏi nhiều. Thấy họ dọn xong đồ đạc định rời , vội vàng ngăn : “Trợ lý Đường, các định chuyển đồ của Diệp Diệp ? là ba nó, ít nhất cũng chứ.”
Đường Trúc Thanh hừ lạnh: “Đã đuổi con khỏi nhà mà còn mặt mũi hỏi ? mà là ông thì sớm tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống cho .”
Đường Thiệu Viễn: “……” Liên tiếp sỉ nhục, Đường Thiệu Viễn cũng nổi nóng, huống chi đây là Hứa Cảnh Chu, mà chỉ là một tên trợ lý quèn. Một tên trợ lý mà cũng dám lên mặt dạy đời !