Dao Dao nhíu mày căn nhà tan hoang của chú Đường, suy nghĩ một lát : “Vậy ạ.”
Đường Trúc Thanh: “……” Đại tiểu thư, cháu thể kiên trì thêm chút nữa ? Còn nữa, lão đại, lúc khuyên đại tiểu thư thể đừng đ.â.m d.a.o tim khác thế . Đường Trúc Thanh đảo mắt một cái rõ to.
Dao Dao buông tay Hứa Cảnh Chu , cẩn thận bước giữa đống đổ nát, túm lấy con Ngư Ngư đang định tiếp tục quậy phá, nghiêm túc dặn dò: “Ngư Ngư, mày ngoan một chút, phá nhà chú Đường nữa .”
Ngư Ngư dùng đôi mắt dị sắc ngốc nghếch cô bé, một lúc bắt đầu giãy giụa. Dao Dao buông tha, tiếp tục "thuyết giáo". Cô bé giảng giải đến mức Ngư Ngư chán đời, bẹp xuống đất buồn nhúc nhích. Người nó cũng dính đầy bụi bặm, trông càng thêm ngốc nghếch.
Đường Trúc Thanh bên cạnh châm dầu lửa: “Đại tiểu thư, cháu dạy dỗ Ngư Ngư cho , xem nó phá nát nhà chú .”
Sắc mặt Dao Dao vô cùng ngưng trọng gật đầu. Đường Trúc Thanh xem kịch vui vẻ. Hứa Cảnh Chu một vòng quanh nhà, tìm mãi cũng chẳng thấy chỗ nào sạch sẽ để .
Không qua bao lâu, trời bên ngoài ngày càng tối, Hứa Cảnh Chu bước tới: “Dao Dao, muộn , chúng về thôi.”
Lúc Dao Dao mới chịu buông tha cho Ngư Ngư. Ngư Ngư vẫn bẹp dí đất, thè lưỡi , vẻ mặt sống còn gì luyến tiếc.
Hứa Cảnh Chu vẻ mặt vô tội của nó lừa gạt, Dao Dao : “Dao Dao, nếu con yên tâm thì mai chúng đến thăm nó.”
Dao Dao gật đầu, sang với Đường Trúc Thanh: “Chú Đường, Ngư Ngư giao cho chú nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/rong-con-ba-tuoi-ruoi-ta-dua-vao-tai-ho-cha-ma-tro-thanh-cuc-cung-cua-ca-nha/chuong-217-thoat-khoi-mieng-cho.html.]
Đường Trúc Thanh vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Đại tiểu thư cứ yên tâm .”
Tiễn đại tiểu thư đầy lưu luyến về, Đường Trúc Thanh thấy Ngư Ngư vẫn trong đống đổ nát. Hắn tới, xổm xuống hả hê : “Mày cũng ngày hôm nay , chủ nhân cần mày nữa , mày còn quan trọng bằng mấy món bảo bối của đại tiểu thư .”
Dù nhà cửa cũng nát , đổi hai tháng nghỉ phép, tính vẫn lời chán.
Ngư Ngư bất thình lình bật dậy, lao về phía . Đường Trúc Thanh phản ứng nhanh nhạy, lập tức nhảy dựng lên tránh cú vồ của Ngư Ngư.
Hắn chạy hét: “Giờ đến thật cũng cho tao hả? Mày đúng là quan trọng bằng mấy thứ đó thật mà, nếu thì gì đến mức vẫn ở nhà tao... Á đù, đừng đuổi theo nữa, tao sợ mày !”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Hơn mười phút , Đường Trúc Thanh vịn chiếc ghế sô pha lung lay sắp đổ, thở hổn hển chỉ con Husky đối diện: “Đừng đuổi nữa, cái đồ bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh , giỏi thì mày mà đuổi theo chủ nhân của mày !”
Thế nhưng Ngư Ngư như phát hiện trò gì vui lắm, sủa "ngao ô" một tiếng lao tới. Đường Trúc Thanh vất vả lắm mới thoát khỏi miệng ch.ó chạy trốn ngoài. Con Ngư Ngư đúng là thành tinh thật .
Hắn mặc bộ quần áo rách rưới chạy thục mạng khỏi nhà. Cánh cửa đ.â.m rầm rầm. Cũng may tầng chỉ mỗi hộ nhà , cách âm , nếu hàng xóm chắc chắn sẽ tưởng đang chuyện gì kỳ quái trong nhà.
Thoát khỏi nguy hiểm, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lái xe sang nhà Lão Triệu. Triệu Thành Tế mở cửa, thấy Đường Trúc Thanh tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch rách rưới mặt, trầm mặc một lúc hỏi: “Cậu mới đ.á.n.h trận ở Syria về đấy ?”
Đường Trúc Thanh đẩy , thẳng trong: “Cũng gần như thế, nhà Ngư Ngư phá tan hoang , lão đại cũng mặc kệ. Lão Triệu, cho tắm nhờ cái, mượn bộ quần áo đổi nhé.”
Triệu Thành Tế ngăn : “Nhà gì quần áo của , chạy sang nhà tắm rửa cái gì?”