“Con xem Năm con đấy, ngược còn tranh đồ chơi của Tám con, chơi hỏng mới trả , ngày nào cũng mắng.”
Dao Dao lập tức bật : “Vậy con sẽ ạ?”
Hứa Cảnh Chu vô cùng kiên định : “Sẽ .”
Câu trả lời khiến Dao Dao càng tò mò: “Tại Dao Dao ạ?”
Hứa Cảnh Chu áp trán trán Dao Dao : “Nuôi một Dao Dao vất vả lắm , gì còn tiền nuôi khác nữa.” Tình yêu của hạn, dành hết cho Dao Dao và nhà, còn chỗ để tiếp nhận ngoài.
Dao Dao vỗ vỗ đầu : “Vậy ba chăm chỉ kiếm tiền nhé, Dao Dao sẽ nuôi ba.”
“Ngoan.”
Hứa Cảnh Chu một tay bế Dao Dao, tay mở cửa. Ngay khoảnh khắc cửa mở , đèn trong phòng đồng loạt sáng lên.
Dao Dao vui vẻ nắm tóc : “Ba ơi, con hát cho ba nhé.”
Hứa Cảnh Chu: “……”
Hắn nghiêm túc đặt Dao Dao xuống: “Dao Dao, con xem TV , ba chợt nhớ còn chút việc xử lý. Đợi khi nào ba rảnh, con hẵng hát cho ba ?”
Dao Dao chu môi, chút tiếc nuối : “Vâng ạ.”
Hứa Cảnh Chu cảm thấy thoát một kiếp nạn. Cái tính cứ vui lên là hát hò của Dao Dao học từ ai nữa.
❀
Đường Diệp liếc chiếc xe đậu trong sân, dời tầm mắt, nhà. Vừa cửa thấy tiếng TV vọng . Cậu bé phòng khách, thấy ba đang sô pha xem TV, một tay xoa bụng, vô cùng vui vẻ. Đường Thiệu Viễn thì cau mày, trông chẳng vui vẻ chút nào.
Vừa thấy con trai bước , Đường Thiệu Viễn liền gọi : “Đường Diệp, con đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/rong-con-ba-tuoi-ruoi-ta-dua-vao-tai-ho-cha-ma-tro-thanh-cuc-cung-cua-ca-nha/chuong-206-se-khong-co-me-dau.html.]
Đường Diệp tới phòng khách: “Ba gọi con ạ.”
Đường Thiệu Viễn đ.á.n.h giá con trai từ xuống : “Nghe hôm nay con chơi với hai con bé ?”
“Vâng.”
“Tốt lắm, chơi với chúng nó nhiều , nhất là tạo mối quan hệ với con bé tên Dao Dao .”
Đường Diệp: “Vâng ạ.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Thấy con trai ngoan ngoãn như , giọng điệu Đường Thiệu Viễn dịu đôi chút: “Diệp Diệp, con sẽ hiểu, những gì ba bây giờ đều là cho con.”
Đường Diệp gật đầu: “Con mà ba.”
Đường Thiệu Viễn xua tay: “Con lên lầu chơi .”
Đường Diệp ngoan ngoãn rời . chính dáng vẻ ngoan ngoãn của bé khiến Đường phu nhân bên cạnh càng thêm kinh hãi: “Ông xã, cái con bé Dao Dao hoang dã đ.á.n.h , còn để Diệp Diệp chơi với nó ?”
Đường Thiệu Viễn chút mất kiên nhẫn : “Anh , ba của Dao Dao thế lực lớn, nếu thể cưới nó, Đường Diệp nửa đời cần lo nghĩ gì. Hơn nữa, gần đây công ty chịu ảnh hưởng bởi chuyện đồn công an , nếu sự ủng hộ của Hứa Cảnh Chu thì chút khó khăn chẳng đáng là gì.”
Đường phu nhân im lặng một hồi lâu mới dè dặt : “Ông xã, gần đây thấy Diệp Diệp là lạ ?”
“Có gì , từ đ.á.n.h đó, nó ngày càng ngoan hơn còn gì. Em xem, bảo nó hướng Đông nó cũng dám hướng Tây.”
“ nó như thế……”
“Thôi , em cứ m.a.n.g t.h.a.i là suy nghĩ linh tinh. Nó mới là đứa trẻ 4 tuổi thì gì. Em cứ lo dưỡng t.h.a.i cho , sinh con trai thì .”
Vẻ mặt Đường phu nhân dần dịu : “Em sinh con gái.”
“Con gái cũng , gả cho con trai nhà lão Cao, hai nhà chúng liên hôn, cùng kiếm tiền.”