Hắn liếc mắt một cái liền thấy Dao Dao đang bên cạnh nghịch ngón tay. Không mơ là .
Dao Dao về phía : “Ba ơi, ba tỉnh .”
Hứa Cảnh Chu: “Ừ, Dao Dao đói ?”
“Con đói .”
Thực Dao Dao tỉnh dậy đói, nhưng thấy ba ngủ say quá nên cô bé cố nhịn.
Hứa Cảnh Chu cầm điện thoại lên : “Chú Đường của con chắc chắn nấu cháo xong . Đợi thêm mấy ngày nữa, dày con thích ứng , ba đưa con ăn đồ ngon.”
Dao Dao dậy, hai tay chống hông : “Ba ơi, ba quên , con là rồng mà, dày rồng gì chuyện thích ứng . Con ăn thịt, ăn cháo .”
Hứa Cảnh Chu sững một chút, cũng lập tức đồng ý. nghĩ đến sức ăn đáng sợ của Dao Dao, hơn nữa cô bé hôn mê lâu như mà cơ thể chút khác thường nào, liền đồng ý.
Hứa Cảnh Chu gọi điện cho Đường Trúc Thanh, bảo mua ít thịt mang lên.
Đường Trúc Thanh bất đắc dĩ : “Lão đại, Triệu Thành Tế dày hiện giờ thích hợp ăn thịt. Anh cũng ham ăn, giờ càng sống càng thụt lùi thế, sợ chọc Lão Triệu tức c.h.ế.t thì chịu .”
Hứa Cảnh Chu: “…… Là Dao Dao ăn.”
Đường Trúc Thanh: “Vậy càng , đại tiểu thư mới 4 tuổi, chẳng lẽ cũng 4 tuổi? Lão đại, cưng chiều đại tiểu thư, nhưng cũng thể nguyên tắc chứ. Anh với đại tiểu thư, cho con bé ăn đều là vì cho nó.”
Hứa Cảnh Chu: “……”
Cái tên dở Đường Trúc Thanh cứ lải nhải cho cơ hội giải thích. Huyệt thái dương của Hứa Cảnh Chu giật giật: “ là lão đại là lão đại? Nghe ?”
Đường Trúc Thanh thở dài: “Anh là lão đại, . mua ngay đây.”
Hứa Cảnh Chu cúp điện thoại. Hắn sợ nếu còn chuyện tiếp với Đường Trúc Thanh, sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t cái tên dở mất.
Đường Trúc Thanh trời tối đen như mực, hơn nửa đêm còn bắt mua thịt. Lão đại đúng là cách nô dịch .
Đường Trúc Thanh cầm đồ ăn nhanh phòng bệnh, đến nơi thì thấy Lão Triệu cũng ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/rong-con-ba-tuoi-ruoi-ta-dua-vao-tai-ho-cha-ma-tro-thanh-cuc-cung-cua-ca-nha/chuong-187-lao-dai-co-van-de-ve-than-kinh.html.]
Đường Trúc Thanh đặt đồ ăn lên bàn : “Lão đại, thịt mua về đây.”
Dao Dao chun mũi, hít sâu một : Là mùi thịt!
Triệu Thành Tế nhíu chặt mày, xắn tay áo lên định đ.á.n.h Đường Trúc Thanh: “ sớm là lão đại và đại tiểu thư đều chỉ thể ăn cháo, mang thịt về là ý đồ gì hả!”
Đường Trúc Thanh vắt chân lên cổ chạy: “Lão Triệu, đừng hiểu lầm , là lão đại gọi điện bảo mua mà.”
Triệu Thành Tế dừng , lão đại bế đứa bé đến bên bàn với ánh mắt vô cùng tán đồng. Là một bác sĩ, đời ghét nhất là những lời dặn của thầy thuốc.
Dao Dao chờ nổi nữa, lên ghế, mở hộp ăn thịt ngấu nghiến. Triệu Thành Tế định tiến lên ngăn cản thì Hứa Cảnh Chu cản .
“Cậu yên tâm, chừng mực.”
Triệu Thành Tế giận dữ: “Lão đại, nếu chừng mực thì cưng chiều đại tiểu thư như , lỡ ăn hỏng bụng thì .”
Hứa Cảnh Chu bình tĩnh : “Các cần lo lắng, Dao Dao giống bình thường, mấy thứ ăn hỏng bụng , con bé là một con rồng.”
Triệu Thành Tế: “……”
Đường Trúc Thanh: “……”
Hai .
Xong ! Lão đại điên !
Đường Trúc Thanh thôi. Triệu Thành Tế ngược thẳng thắn hơn: “Lão đại, đưa tay đây, để bắt mạch cho xem nào.”
Hứa Cảnh Chu: “……”
Hứa Cảnh Chu chắp hai tay lưng, vô cùng nghiêm túc : “ đùa.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
khổ nỗi chính cái dáng vẻ nghiêm túc càng cho Đường Trúc Thanh và Triệu Thành Tế lo lắng hơn.