Rồng Con Ba Tuổi Rưỡi: Ta Dựa Vào Tài Hố Cha Mà Trở Thành Cục Cưng Của Cả Nhà. - Chương 164: Mẹ thật sự không biết hận

Cập nhật lúc: 2025-11-24 02:21:49
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng bà vô thức trầm xuống: “Ba con đến giờ vẫn dậy nổi .”

 

“Con cũng liệt giường mấy ngày, quan tâm con?” Đường Diệp hỏi.

 

Đường phu nhân nhịn lùi mấy bước. Mấy ngày gặp, đứa con trai như biến thành một khác .

 

Đường Diệp nhảy xuống sô pha, từng bước tiến gần bà: “Mẹ, vết thương khỏi ?”

 

Được nhắc đến, Đường phu nhân thấy những vết thương bắt đầu nhói đau.

 

Đường Diệp: “Mẹ thật đúng là hận, nhưng con thì khác. Mỗi ba đ.á.n.h con đều đau, đau.”

 

Đường phu nhân cảm giác da đầu tê dại. Bà dám thẳng mắt con trai. Đường Diệp tắt TV, từng bước chậm rãi leo lên cầu thang. Mãi đến khi bóng dáng nhỏ bé của khuất chỗ rẽ, Đường phu nhân mới cảm thấy như sống .

 

 

Ngày hôm , Dao Dao và Doanh Doanh cùng đến đón Đường Diệp học. Doanh Doanh gọi mấy tiếng lầu, Đường Diệp còn tưởng nhầm, trèo lên cửa sổ xuống thì thấy Dao Dao và Doanh Doanh đang đó.

 

Doanh Doanh: “Đường Diệp, còn xuống? Muộn học bây giờ.”

 

Đường Diệp: “Tớ xuống ngay đây.”

 

Cậu xách cặp chạy xuống, mặt hai bạn : “Chúng nhanh thôi.”

 

Doanh Doanh thấy vết thương mặt Đường Diệp: “Đường Diệp, mặt ...”

 

Chưa kịp để cô bé hết câu, Dao Dao kéo tay cô bé : “Doanh Doanh, quà tặng Đường Diệp vẫn để ở chỗ cô giáo Tiểu Ngụy đúng ?”

 

Doanh Doanh lập tức hiểu ý, lanh lẹ đáp: “Đương nhiên , quà của tất cả các bạn đều ở đó mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/rong-con-ba-tuoi-ruoi-ta-dua-vao-tai-ho-cha-ma-tro-thanh-cuc-cung-cua-ca-nha/chuong-164-me-that-su-khong-biet-han.html.]

 

Đường Diệp thở phào nhẹ nhõm. Thật cũng giống , đều thích khác thương hại.

 

Đàm Chân phía liếc vết thương mặt Đường Diệp. Chuyện nhà họ Đường lan truyền khắp nơi . Trong giới vốn chẳng bí mật nào cả, huống chi chuyện nhà họ Đường ầm ĩ đến mức ngay cả cũng phong thanh.

 

Bị ảnh hưởng bởi chuyện , cổ phiếu của Đường gia gần đây rớt giá thê thảm, chắc hẳn Đường Thiệu Viễn đang giường bệnh tức đến hộc máu. Tuy nhiên, Đàm Chân sẽ chuyện mặt lũ trẻ.

 

Đến trường mẫu giáo, thấy Đường Diệp học, các bạn nhỏ đều vui mừng. Mọi xúm hỏi han: “Đường Diệp, mặt thế? Sao thương?”

 

đấy, nghiêm trọng quá.”

 

Đường Diệp đáp: “Tớ cẩn thận ngã, lăn từ cầu thang xuống, nhưng giờ .”

 

“Không , cẩn thận hơn nhé.”

 

“Để tớ thổi cho đỡ đau.”

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Lũ trẻ tâm tư đơn thuần, hơn nữa dấu bàn tay mặt Đường Diệp mờ , nên ai nghĩ đến chuyện khác, đều tin lời . điều đó nghĩa là cô giáo Tiểu Ngụy nhận . Cô giáo Tiểu Ngụy dù cũng là lớn, vết thương do ngã và vết thương do đ.á.n.h khác .

 

Cô đang định tìm thời gian chuyện riêng với Đường Diệp thì điện thoại reo. Người gọi là ba của Dao Dao. Nhìn thấy cái tên , cô theo bản năng cảm thấy sợ, chần chừ một chút mới bắt máy: “Chào , ba của Dao Dao.”

 

“Về chuyện vết thương mặt Đường Diệp, hy vọng cô thể coi như thấy.”

 

Cô giáo Tiểu Ngụy cau mày: “Tại ?”

 

tin cô cũng hiểu tính cách của Đường Diệp, bé là lòng tự trọng. Sự thương hại của cô mang sự ấm áp mà chỉ khiến bé cảm thấy tổn thương thêm thôi.”

 

Cô giáo Tiểu Ngụy im lặng. Lâu như mà Đường Diệp với cô, chứng tỏ cho cô . Cô thở dài: “ hiểu .”

 

 

Loading...