Doanh Doanh mà ngơ ngác, Dao Dao Đường Diệp, cứ cảm thấy hai đang giấu chuyện gì đó. Dao Dao bắt gặp ánh mắt của cô bé, nhe răng .
Doanh Doanh hiểu ý, đổi chủ đề: “Không tiệc sinh nhật Quân Quân trò gì vui nhỉ. À đúng , Dao Dao, sinh ngày nào thế?”
Dao Dao gãi đầu: “Tớ quên mất .”
Hứa Cảnh Chu vẫn luôn lắng cuộc trò chuyện của bọn trẻ, buột miệng : “Là ngày 14 tháng 7.”
Kể cũng trùng hợp, ngày 14 tháng 7 cũng chính là ngày nhận nuôi Dao Dao.
Doanh Doanh nhẩm tính một lúc : “Tớ sinh ngày 20 tháng 7.”
Hứa Cảnh Chu nhạt: “Hóa Dao Dao là chị đấy.”
Dao Dao cũng Doanh Doanh đầy mong đợi. Doanh Doanh bĩu môi , cô bé mới thèm gọi Dao Dao là chị .
Lúc , xe từ từ dừng . Dao Dao qua cửa sổ xe bên ngoài, nhà của Quân Quân còn to hơn nhà các cô bé nhiều, căn nhà lớn còn một bãi cỏ rộng.
Nghĩ nhà , Dao Dao gật gù : “Ba, quả nhiên ba nghèo.”
Hứa Cảnh Chu: ?
“Ba thích ở một trong căn nhà quá lớn như . Nếu Dao Dao thích, ba cũng thể mua một trang viên tương tự.”
Dao Dao thở dài: “Thôi, ba vẫn nên chăm chỉ kiếm tiền ạ.”
Hứa Cảnh Chu: “......”
Dao Dao cầm quà, mở cửa xuống xe. Cô bé xuống xe, Giang Tùng Quân đợi sẵn ở cổng liền chạy đón.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/rong-con-ba-tuoi-ruoi-ta-dua-vao-tai-ho-cha-ma-tro-thanh-cuc-cung-cua-ca-nha/chuong-149-ba-van-nen-cham-chi-kiem-tien-di.html.]
“Dao Dao, Doanh Doanh, Đường Diệp, các đến .”
Dao Dao đưa món quà chuẩn cho cô bé: “Quân Quân, sinh nhật vui vẻ.”
Doanh Doanh và Đường Diệp cũng trao quà cho cô bé. Bảo mẫu của Giang Tùng Quân lập tức tiến tới nhận lấy quà.
“Cảm ơn các .”
Mắt Dao Dao vẫn dán chặt căn nhà lớn. Trên mái nhà treo cái gì mà trông lấp la lấp lánh.
Hứa Cảnh Chu dáng vẻ rời mắt của con gái, thầm nghĩ nên mua một cái trang viên nhỉ. Anh bước tới, xổm xuống dặn dò: “Dao Dao, lát nữa dùng đồng hồ ba mua gọi điện cho ba nhé.”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Dao Dao chiếc đồng hồ tay, ngoan ngoãn gật đầu.
Hứa Cảnh Chu chào tạm biệt bọn trẻ lên xe. Đợi Giang Tùng Quân dẫn các bạn trong nhà xong, mới lái xe rời .
Quân Quân một tay dắt Dao Dao, một tay dắt Doanh Doanh, ba đứa trẻ sóng vai bước nhà. Vừa cửa liền thấy bên ngôi nhà một cái cầu trượt khổng lồ, bên cầu trượt đầy ắp bóng, thỉnh thoảng bạn nhỏ trượt xuống, cả phòng khách tràn ngập tiếng đùa.
Mắt Dao Dao sáng rực lên. Cô bé từng chơi cái cầu trượt nào to thế .
Đường Diệp : “Chúng cũng chơi .”
Dao Dao: “Được thôi!”
Bốn cùng chạy ùa chơi cầu trượt. Mọi đều tự giác xếp hàng. Quân Quân dù cũng nuông chiều từ bé, chơi hơn chục lượt mệt rã rời. Cô bé đống bóng Dao Dao chạy lên chạy xuống.
Mặt Dao Dao đỏ bừng vì chơi đùa, đôi mắt sáng long lanh. Cô bé dậy từ đống bóng thì đột nhiên một quả bóng ném trúng tay. Ngẩng lên thì thấy Giang Tùng Quân cầm bóng : “Dao Dao, tớ chơi cầu trượt chán , chúng ném bóng .”
Loại bóng bằng nhựa mềm nên ném đau. Doanh Doanh và Đường Diệp cũng trượt xuống tới nơi. Các bạn nhỏ khác thấy, hào hứng tham gia. Trong nháy mắt, cầu trượt vắng tanh, chỉ còn những quả bóng nhựa bay loạn xạ trong khu vực bảo hộ.
◇