Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 76.3
Cập nhật lúc: 2024-08-03 10:37:24
Lượt xem: 533
Đêm tối đậm sâu.
Quý Ương để đôi chân mềm yếu run rẩy trượt xuống khỏi vai hắn, nàng ôm lấy tấm chăn gấm quay người lại, đôi mắt mơ màng rên rỉ nhỏ nhẹ, gò má ửng hồng, cổ trắng ngần phủ đầy mồ hôi thơm ngát.
Đầu ngón tay nàng vẫn siết chặt lấy chăn, móng tay hồng hào mờ ảo lộ ra sắc hồng quyến rũ.
Bùi Tri Diễn nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân nàng mà vuốt ve, hơi thở hắn nặng nề, rối loạn, đôi môi mỏng phủ đầy hơi ẩm và nét sắc nước.
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại Monkeyd bỏi Lộn Xộn page; cáo truyện, trùm truyện, wattpad… chỉ là lũ ăn cắp)
Hắn cầm lấy tay Quý Ương đang siết chặt, giúp nàng thả lỏng, mỉm cười hỏi: “Ương Ương có vui không?”
Câu trả lời chỉ là những âm thanh ngắt quãng, khó thành lời.
Đôi mắt phượng của hắn hơi nheo lại, đầy tà khí, dùng đầu lưỡi l.i.ế.m nhẹ khóe môi, nhìn đôi môi đỏ hồng của Quý Ương, hắn áp sát, lặng lẽ hôn lên.
Quý Ương đang mơ màng liền tỉnh táo lại ngay, nàng mạnh mẽ đẩy lưỡi hắn ra, dùng mu bàn tay áp lên môi, khuôn mặt đỏ bừng như muốn nhỏ giọt máu.
Bùi Tri Diễn nếm thử hương vị trên môi, đôi mày anh tuấn của hắn ánh lên vẻ thích thú không tầm thường: “Ương Ương không thích sao? Ta thấy rất ngọt.”
Quý Ương xấu hổ đến muốn c.h.ế.t đi, kéo tấm chăn che kín mặt mình.
Bùi Tri Diễn giọng đầy vẻ vô tội: “Nhưng đây là của Ương Ương mà.”
Dưới chăn truyền ra tiếng nghiến răng: “Đừng nói nữa.”
Một lúc lâu sau vẫn không có tiếng trả lời.
Bất chợt, nàng cảm nhận được sự mềm mại áp lên bắp chân, hắn đang hôn và l.i.ế.m nhẹ nốt ruồi đỏ nơi cuối chân nàng, Quý Ương cố rút chân lại nhưng không thoát ra được.
Bên tai nàng vang lên tiếng quần áo cọ xát khẽ khàng, hơi thở hắn trở nên nặng nề, Quý Ương nhanh chóng đoán ra hắn đang làm gì.
Nàng nín thở, khẽ hé mở tấm chăn gấm.
Bùi Tri Diễn mái tóc vẫn gọn gàng dưới chiếc mũ ngọc, hàng mi dài rủ xuống, đôi mắt ánh lên sắc đỏ không bình thường, như một tín đồ thành kính hôn lên nàng.
Hắn đè một chân xuống giường, gương mặt nhăn lại, dường như đang kìm nén hoặc đang cận kề bùng nổ.
Quý Ương không dám nhìn tiếp, nhắm chặt mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, màn trướng dần tràn ngập mùi xạ hương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/rang-buoc-diu-dang/chuong-76-3.html.]
*
Tang lễ của Thái tử, bá quan đều bỏ mũ áo, mặc tang phục ba ngày, trong bốn mươi ngày không ai được cưới gả.
Ôn Như Tuyết sắc mặt tiều tụy, không còn chút huyết sắc, đôi mắt đã khóc đến mức không thể mở ra, cung nữ đỡ nàng ta vào trong điện nghỉ ngơi.
Ôn Như Tuyết cho lui toàn bộ người trong cung, nét bi ai trên gương mặt nàng ta cũng dần tan biến, nàng ta bình thản rót cho mình một chén trà, chẳng còn chút dấu vết của nỗi đau buồn.
Tiếng bước chân từ phía sau vọng lại, Ôn Như Tuyết nhanh chóng quay đầu, nhận ra là ai mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao chàng lại đến đây.”
Sở Trạm mỉm cười nhếch mép: “Hoàng tẩu khóc đến như vậy, là vì không nỡ rời xa sao?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ôn Như Tuyết giận hắn lúc này mà vẫn còn nói những lời như vậy, quay đầu đi: “Văn võ bá quan đều nhìn vào, chàng muốn ta cười sao? Chàng thật là vô tâm.”
Sở Trạm thấy nàng giận, tiến lên ôm nàng vào lòng: “Ta ghen tỵ thôi. Nàng đã làm thê tử hắn bao năm, còn phải khóc thương cho hắn, nếu ta không ghen thì còn là đàn ông sao.”
Ôn Như Tuyết, dù lòng cứng rắn đến đâu, cũng không thể không d.a.o động. Nàng mười lăm tuổi đã gả cho Sở Cách, nhiều năm làm vợ chồng, hắn đối xử với nàng cũng không tệ.
Ôn Như Tuyết cắn chặt môi, việc đã đến nước này, đã quá muộn rồi, Sở Cách đã nghi ngờ mối quan hệ giữa nàng và Sở Trạm, hắn chỉ còn con đường chết.
Ôn Như Tuyết nghiêm mặt hỏi hắn: “Bùi Tri Diễn có tìm đến chàng không?”
Bằng chứng về mối quan hệ giữa nàng và Sở Trạm vẫn còn nằm trong tay hắn, lần này họ đã dẫn dắt manh mối về phía Nghiêm phi để buộc hắn phải đầu quân cho Sở Trạm.
Sở Trạm ánh mắt lạnh lùng lắc đầu: “Hắn nhẫn nhịn được, nàng yên tâm, hắn chưa muốn cùng chúng ta quyết đấu sống c.h.ế.t đâu, hiện tại hắn không có lựa chọn nào khác.”
Ôn Như Tuyết nói với Sở Trạm: “Sau này chàng đừng đến đây nữa, nếu bị người phát hiện thì sẽ rất nguy hiểm.”
Sở Trạm đáp: “Ta tự biết chừng mực.”
Lúc các vị đại thần và mệnh phụ vào từ cửa nhị môn để quỳ lạy, Sở Trạm đi vòng ra từ phía sau điện, trong đám người đông nghịt, hắn liếc mắt một cái đã thấy Quý Ương mặc bộ tang phục màu trắng, dung nhan tươi sáng mịn màng dù không trang điểm cũng đã đẹp đến mức tuyệt vời.
Không trách người ta nói rằng nữ nhi trong tang phục càng thêm duyên dáng, quả thật còn quyến rũ hơn lần gặp trước.
Nghe nói nàng đã có thai, ánh mắt Sở Trạm lướt qua vòng eo nhỏ nhắn của nàng, quả thật không thấy dấu hiệu gì của thai nghén.
Thân hình mềm mại, tư thế nào cũng có thể bẻ gãy được…
Trước khi có ai nhận ra, Sở Trạm liền dời ánh mắt lưu luyến không rời của mình đi. Rồi sẽ có một ngày, hắn cũng phải nếm thử hương vị này.