Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 61.2
Cập nhật lúc: 2024-08-02 10:10:47
Lượt xem: 546
Hôm đó huynh trưởng tìm nàng ấy với thái độ rất lạ, dặn đi dặn lại, như thể có điều gì muốn nói mãi không hết, cảm giác đó thật không đúng chút nào.
Quý Ương hơi tỉnh táo lại, nhìn khuôn mặt có chút giống Bùi Tri Diễn, nhẹ cười lắc đầu: ‘‘Chỉ là đi đường có chút mệt, chưa hồi phục lại thôi."
Không chỉ là Bùi Tri Diễn, đối với cả nhà họ Bùi nàng đều cảm thấy có lỗi, nhưng nàng không thể nói ra lý do.
Bùi Ngưng nắm lấy tay nàng nói: ‘‘Vậy mấy ngày này tẩu tẩu cứ nghỉ ngơi thật tốt, ở đây đảm bảo sẽ không buồn chán đâu."
Quý Ương mỉm cười gật đầu.
Nàng cũng nghĩ rằng trong trang viên náo nhiệt thế này, mình e là cũng không có thời gian để nghĩ ngợi lung tung, nhưng ban ngày ồn ào, đến đêm khuya yên tĩnh, khi nàng ôm chăn một mình, không sao yên lòng được.
Ở đến ngày thứ bảy tám, Chử Tử Trác nhân dịp được nghỉ đến trang viên thăm thê nhi, Quý Ương nghe tin vội vã ra tiền viện.
Thấy trong sảnh chỉ có thêm một mình Chử Tử Trác, ánh sáng trong mắt nàng tắt ngấm, Đại Hưng cách đây, nếu cưỡi ngựa nhanh, hai canh giờ là đến...
Quý Ương mím môi tự an ủi, Bùi Tri Diễn nhất định là quá bận, nên không thể đến.
Chử Tử Trác hướng nàng cúi chào: ‘‘Gặp đại tẩu."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Ương nhanh chóng chớp mắt xua đi cảm xúc khác thường, miễn cưỡng cười với hắn, ngồi một lúc rồi đứng dậy lấy cớ rời đi.
Bùi Ngưng thấy vậy lo lắng nhíu mày, nàng kéo Chử Tử Trác vào phòng, giọng gấp gáp hỏi: ‘‘Sao chàng lại đến một mình, không biết gọi huynh trưởng của thiếp đi cùng à."
Chử Tử Trác bị trách oan, ôm Dục nhi đầy ủy khuất nói: ‘‘Ta trước khi khởi hành đã mời đại ca, huynh ấy nói có công việc quan trọng không thể đến, nên ta mới đi một mình."
Bùi Ngưng nói: ‘‘Chàng nói huynh trưởng rốt cuộc là sao chứ." Lúc trước một khắc không muốn rời, giờ lại không quan tâm hỏi han.
Chử Tử Trác nào biết được chuyện bên trong, cũng chỉ một bộ mặt không hiểu gì cả.
Lại qua hai ba ngày, Quý Ương cuối cùng không thể chịu nổi nữa, nàng bảo Huỳnh Chi thu dọn đồ đạc, tự mình đi tìm phu nhân của Trường Hưng bá để xin từ biệt.
Thời gian càng lâu, lòng nàng càng hoảng loạn, nàng càng đi càng nhanh, lòng càng thêm chua xót.
Người này sao lại bá đạo đến hai kiếp như vậy, ngày xưa muốn cưới nàng thì cầu được một tờ chỉ hôn của hoàng thượng, sau đó khi phủ Định Bắc hầu xảy ra chuyện, hắn lại thẳng thừng viết một tờ hưu thư, muốn kìm kẹp nàng thì không cho phép nàng rời đi một bước, bây giờ cũng vậy, không nói một lời đã đưa nàng đến đây.
Chưa bao giờ hỏi ý kiến của nàng, Quý Ương hít hít mũi, lần trước không cho nàng ra khỏi phủ thì cũng hỏi ý kiến của nàng rồi.
Quanh qua góc hành lang, Bích Hà đang vội vã đi tới, Quý Ương thấy người phía sau nàng ấy thì dừng bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/rang-buoc-diu-dang/chuong-61-2.html.]
Cao Nghĩa tiến lên cúi chào: ‘‘Thuộc hạ gặp qua Thế tử phi.”
Quý Ương cố gắng nén lại tiếng nghẹn trong cổ họng, hỏi: “Thế tử đâu?”
Cao Nghĩa lúc này trong đầu chỉ nghĩ, biết vậy thì không leo cao làm thân tín của Thế tử gia, giờ đây cũng không phải chịu khổ cực như thế này.
Cao Nghĩa bụng đầy oán trách, đưa giỏ đồ trong tay lên trước, nói: “Thế tử bảo thuộc hạ mang đến cho người món bánh nguyệt mà người thích ăn.” Hắn ngừng lại, lắp bắp nói: “Thế tử bảo người an tâm ở đây dưỡng bệnh, mọi việc trong phủ đều tốt, Diệp lão phu nhân cũng bình an, người không cần lo lắng.”
Quý Ương nhìn chằm chằm giỏ đồ trong tay Cao Nghĩa, cảm thấy uất ức dâng lên trong lòng, hắn có ý gì đây?
“Thế tử phi?” Cao Nghĩa thấy Quý Ương cúi đầu, thăm dò gọi nàng: ‘‘Nếu người có lời gì muốn gửi cho Thế tử…”
Quý Ương ngay cả sức để cười cũng không có, nàng cũng không dám ngẩng đầu, không muốn mất lễ nghi trước mặt hạ nhân, thấp giọng nói: “Thay ta cảm ơn Thế tử.”
Nói xong liền quay người, đi về phía Chiếu Nguyệt cư.
Cao Nghĩa giơ giỏ đồ trong tay lên, đồ còn chưa lấy.
Hắn cầu cứu nhìn Bích Hà, nếu nhiệm vụ không hoàn thành, Thế tử sẽ lột một lớp da của hắn, từ khi Thế tử phi đến đây, hắn theo Thế tử ngày ngày đều thấp thỏm lo âu.
Bích Hà đành nói: “Đưa cho ta đi.”
Cao Nghĩa vội vàng giao đồ cho nàng: ‘‘Vậy ta về báo cáo trước.”
Quý Ương bước nhanh qua góc đường, dần dần mất sức, nàng một tay vịn cột hành lang, một tay áp chặt vào ngực, cố gắng hít thở, hắn thật sự không muốn gặp nàng nữa sao?
Vậy tại sao lại bảo Cao Nghĩa đưa đồ đến?
Quý Ương càng nghĩ, lòng càng thắt lại, nàng thở dốc, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, từng giọt từng giọt đều yếu đuối và bất lực như vậy.
Cao Nghĩa trở về Hầu phủ đã là đêm khuya, Bùi Tri Diễn vẫn chưa nghỉ ngơi, khoác áo ngoài đứng lặng trong sân.
Quá yên tĩnh, thiếu Quý Ương, Tiêu Hoàng các yên tĩnh như cõi chết.
Hắn chỉ có thể dùng công vụ để làm tê liệt bản thân, để bản thân không phân tâm nghĩ về nàng.
Bởi vì chỉ cần nghĩ đến là không thể kiềm chế.
Trong đầu hắn có hai tiếng nói, một tiếng nói bảo hắn: Mọi chuyện đã qua rồi, Ương Ương của hắn không phản bội hắn, hắn phải trân trọng cơ hội lần này.