Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 60.3

Cập nhật lúc: 2024-08-01 11:50:46
Lượt xem: 638

Ngày hôm sau.

 

Quý Ương tỉnh dậy với cơn đau đầu như búa bổ, Huỳnh Chi nghe thấy động tĩnh liền bước vào, đến bên đỡ nàng dậy: ‘‘Phu nhân cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

 

Nếu ngủ thêm nữa, nàng phải đi gọi phu nhân tới rồi.

 

Quý Ương ngơ ngác dùng ngón tay xoa trán, nhớ lại chuyện đêm qua, nàng nhớ đã uống rất nhiều rượu, rồi mượn hơi rượu... nói hết mọi chuyện!

 

Nàng chợt mở to mắt, tim lại thắt lại: ‘‘Thế tử đâu?”

 

Quý Ương vén chăn định xuống giường, Huỳnh Chi vội ngăn nàng: ‘‘Thế tử hôm nay phải vào triều sớm, sáng sớm đã rời phủ rồi.”

 

Quý Ương lúc này mới bình tĩnh lại, thu chân ngồi xuống.

 

Cả ngày nàng đều như mất hồn, đêm qua nàng cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ của Bùi Tri Diễn, hắn đang dùng mọi cách để tránh bị tổn thương mà bảo vệ mình, nàng muốn giúp hắn, nhưng không biết phải làm sao.

 

Chỉ có Diệp Thanh Huyền chết, Quý Ương thậm chí đã nghĩ đến việc cầm d.a.o g.i.ế.c c.h.ế.t Diệp Thanh Huyền để kết thúc mọi chuyện, nàng lo lắng đợi Bùi Tri Diễn về, nhưng không ngờ người đến lại là Bùi Ngưng.

 

Mấy ngày trước vốn dĩ Bùi Ngưng đã định đi Bích Vân Sơn Trang, nhưng vì Sở Cẩm Nghi đột nhiên định hôn sự nên mới trì hoãn lại.

 

Vừa tới Tiêu Hoàng Các, Bùi Ngưng liền sai Huỳnh Chi và Bích Hà thu dọn đồ đạc.

 

Quý Ương đã uống canh giải rượu nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhìn hai người bận rộn, nàng hỏi: “A Ngưng, ngươi làm gì vậy?”

 

Bùi Ngưng khoác tay nàng, cười tươi nói: “Tất nhiên là muốn tẩu cùng đi với ta, mẫu thân chồng ta đã đi trước rồi, ta vòng qua đây để đón tẩu.”

 

Quý Ương nhìn nàng bất lực, lắc đầu: “Ta đã nói không đi mà.”

 

Bùi Ngưng cười đáp: “Tẩu cứ yên tâm đi với ta, là huynh trưởng sáng sớm đã phái người đến bảo ta đón tẩu đi cùng.”

 

Quý Ương không tin, dùng ngón tay chọc vào trán nàng, thở dài: “Ngươi đừng nói bừa.”

 

Bùi Ngưng nói: “Ta đâu có nói bừa, tẩu hỏi các nha hoàn trong viện mà xem, nếu không được huynh trưởng đồng ý, họ có nghe lời ta không?”

 

Bích Hà tiến lên giải thích: “Sáng nay thế tử thực sự đã dặn dò, ngài bảo thế tử phi cứ yên tâm đi cùng tiểu thư.”

 

Đêm qua xảy ra chuyện nghiêm trọng, nhưng thế tử dường như cũng đã hiểu ra, chịu để thế tử phi đi Bích Vân Sơn Trang.

 

Huỳnh Chi bế Tuyết Đoàn ra, nói với Quý Ương: “Thế tử nói phu nhan có thể mang theo Tuyết Đoàn.”

 

Trên mặt mọi người đều rạng rỡ nụ cười, chỉ mình Quý Ương là không cười nổi, đột nhiên bị đưa đi, rõ ràng là hắn đang né tránh nàng.

 

Quý Ương nói: “Ta muốn đợi thế tử trở về.”

 

Nàng còn có lời muốn nói với hắn, đêm qua nàng nói không rõ ràng, giờ tỉnh táo rồi, nàng muốn nói rõ lòng mình với hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/rang-buoc-diu-dang/chuong-60-3.html.]

 

Bích Hà lại nói: “Thế tử nói hôm nay ngài sẽ về muộn, bảo phu nhân không cần đợi ngài ấy.”

 

Hắn ngay cả điều này cũng đã tính trước, Quý Ương siết chặt tay, nhớ lại đêm qua Bùi Tri Diễn rơi lệ nhờ nàng cứu hắn, chỉ thấy lòng chua xót.

 

Nàng biết Bùi Tri Diễn cũng đang nỗ lực, nàng từ từ gật đầu, từ tay Huỳnh Chi bế lấy Tuyết Đoàn, nói: “Chúng ta đi thôi.”

 

Trời chiều dần buông, trong tửu lâu Vân Bán Gian, Thẩm Thanh Từ thong thả bước vào.

 

Hắn đẩy cửa phòng nhã tiến vào, liếc nhìn Bùi Tri Diễn đang ngồi uống rượu bên cửa sổ, hừ lạnh: “Ta còn tưởng thế tử gia sẽ không bao giờ gặp lại ta nữa chứ.”

 

Bùi Tri Diễn chống khuỷu tay lên lan can, cầm bình rượu lơ đãng rót cho mình, nhàn nhạt nói: “Ngươi hoàn toàn có thể không đến.”

 

Thẩm Thanh Từ tức giận nghiến răng, Bùi Tri Diễn lại lấy một chiếc chén rót rượu, nói với hắn: “Ngồi đi.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Thẩm Thanh Từ vén áo ngồi xuống, chế giễu: “Hôm nay không cần về giữ bảo bối của ngươi sao?”

 

Hắn nâng chén rượu lên uống một ngụm thư thái.

 

Bùi Tri Diễn nói: “Ngươi hôm đó đã nói gì với nàng.”

 

Thẩm Thanh Từ suýt bị rượu làm nghẹn, giả vờ "à" một lúc lâu, thấy Bùi Tri Diễn nhìn hắn cười như không cười, ho khan một tiếng nói: “Cao Nghĩa bán đứng ta rồi.”

 

Bùi Tri Diễn cười lạnh một tiếng: ‘‘Lên lầu liền thấy ngươi.”

 

Không vạch trần là muốn xem hắn ta giở trò gì, không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy. Hắn không phải không hối hận vì sao lúc đó mình lại giả vờ không biết.

 

Cho đến đêm qua, nghe Huỳnh Chi nói Quý Ương vì muốn có thai mà ngày ngày uống thuốc, hắn mới thực sự nhận ra không thể tiếp tục như vậy. Nhưng kiềm chế quá khó, tin tưởng lại càng khó hơn.

 

Hôm nay hắn vài lần muốn về phủ để chặn nàng lại.

 

Chỉ có để nàng ở nơi xa xôi mà hắn không thể chạm tới, hắn mới có thể không điên cuồng mà kiểm soát nàng.

 

Hắn thậm chí không dám về phủ, sợ rằng một khi dính phải hương thơm còn lại của nàng, hắn sẽ lại mất kiểm soát.

 

Thẩm Thanh Từ cười khẩy một tiếng, đặt chén rượu xuống, chuẩn bị nói rõ ràng với hắn: ‘‘Ngươi có thể nhìn ra chút mưu mô của ta, sao lại không nhìn ra ý đồ của tên hỗn đản Diệp Thanh Huyền kia.”

 

Bùi Tri Diễn im lặng uống rượu, không nói lời nào.

 

Thấy hắn uống hết chén này đến chén khác, Thẩm Thanh Từ đoán rằng hai người chắc chắn đã có một cuộc trò chuyện dài, cũng không uổng công hắn lo lắng, hắn giơ tay vẫy vẫy tay áo: ‘‘Hôm nay ta sẽ liều mạng cùng ngươi.”

 

Thẩm Thanh Từ giữ kín miệng về việc mình đã nói gì hôm đó, Bùi Tri Diễn cũng không muốn biết, nhất định là không có gì tốt đẹp.

 

Hắn cũng không muốn tính toán thêm, chỉ muốn uống say để không phải nghĩ nữa. Nhưng lại sợ uống say rồi, cưỡi ngựa liền chạy đến Bích Vân Sơn Trang.

 

Bùi Tri Diễn tự giễu cười một tiếng, che giấu nỗi đau trong mắt, uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Loading...