Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 42.3
Cập nhật lúc: 2024-07-31 11:06:09
Lượt xem: 611
Bùi Tri Diễn nhìn những nữ tử vừa chạy vừa kêu cứu, trong đầu lại nảy ra ý nghĩ muốn để Thẩm Thanh Từ đến đây nhìn thử, xem hắn sẽ đánh giá thế nào.
Bùi Tri Diễn cưỡi ngựa từ tốn, giương cung b.ắ.n một mũi tên, mũi tên bọc vải mềm trúng vào vai một nữ tử. Nàng ta ngã xuống đất, ánh mắt đầy bất lực, khẩn cầu: ‘‘Công tử tha mạng.”
Bùi Tri Diễn không hề động lòng, vẻ giả tạo đó hắn nhìn một cái cũng thấy bẩn mắt.
Hắn nhẹ nhàng nâng mi nói: “Ta không thích ở ngoài trời.”
Ánh mắt Giang Quân Nghĩa thay đổi.
Ngay sau đó Bùi Tri Diễn b.ắ.n thêm một mũi tên, rồi ném cung tên cho người bên cạnh, cười nói với Giang Quân Nghĩa: “Giang huynh không ngại ta mang hai người này đi chứ.”
Giang Quân Nghĩa ngẩn ra một chút, rồi cười lớn: “Thì ra Tô huynh thích chơi như vậy.”
Hắn gọi người tới: ‘‘Đưa hai tội nhân này lên xe ngựa của Tô huynh, để huynh ấy thẩm vấn kỹ lưỡng.”
Trên đường quay về, Bùi Tri Diễn chợt cảm thấy trong n.g.ự.c và bụng dâng lên một cảm giác nóng rát bất thường, lan tỏa khắp người, tay nắm dây cương siết chặt, nổi gân xanh.
Hắn lập tức nhận ra rượu có vấn đề, nhưng lúc hắn kính rượu Tôn Trác cũng dùng chung một bình, hắn cũng đã uống...
Bùi Tri Diễn suy nghĩ một chút, liền hiểu ra chuyện gì, thầm chửi một câu, đúng là một lũ khốn nạn.
Giang Quân Nghĩa đã rối loạn hô hấp, thấy hắn phát tác, cười chế giễu: ‘‘Tô huynh yên tâm, chỉ là chút đồ tốt thôi.”
Nói xong, hắn nhảy xuống ngựa, đi vào sâu trong rừng.
Bùi Tri Diễn nhắm mắt chửi thêm một câu, nắm tay thành quyền, quay ngựa đi ra khỏi trường ngựa.
Hắn chịu đựng cảm giác nóng rực trong người, cúi xuống bước lên xe ngựa, vén rèm thấy hai nữ tử ngồi bên trong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nói với Trần Phong: “Ném họ ra ngoài!”
Hai nữ tử bị ánh mắt giận dữ của hắn dọa sợ, Bùi Tri Diễn nhắm mắt, lúc này thực sự không thể không ném đi.
Hắn nhìn Trần Phong một cái, Trần Phong lập tức hiểu ý, gọi một tùy tùng khác đưa hai người xuống.
Bùi Tri Diễn giọng trầm khàn ra lệnh: ‘‘Về phủ.”
Dược lực quả thật rất mạnh, tay hắn siết chặt run rẩy.
Trần Phong lập tức quất ngựa chạy về phủ.
“Đại nhân.”
“Im miệng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/rang-buoc-diu-dang/chuong-42-3.html.]
Trần Phong nghĩ ngợi rồi nói: “Thuộc hạ có việc gấp…”
“Ta bảo ngươi im miệng.”
Trần Phong mở miệng rồi lại khép lại.
Bùi Tri Diễn dựa vào xe ngựa, gò má ửng đỏ không tự nhiên, trong mắt phượng càng hiện rõ sắc nước long lanh.
Tiếng cửa sân bị đá văng ra đột ngột khiến Quý Ương đang tự trấn an trong nhà run lên.
Trong lòng nàng chỉ nghĩ đến hai chữ, xong rồi.
Hắn đã giận đến mức này rồi.
Bùi Tri Diễn bước nhanh về phía chính phòng.
Trần Phong theo sát phía sau: ‘‘Đại nhân, trong phòng…”
Bùi Tri Diễn hiện giờ còn có thể đi vững nhờ vào ý chí, cảm giác nóng rực đã gần như thiêu đốt lý trí của hắn: ‘‘Trừ khi trời sập, nếu không ngươi cứ câm miệng cho ta!”
Trần Phong đành im lặng đứng sang một bên.
Nhìn thấy cửa bị đẩy ra, Quý Ương gấp đến mức không biết làm gì, liền cắn răng dậm chân, lao về phía người vừa vào.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn vốn đã đứng không vững, bị Quý Ương đẩy một cái trực tiếp ngã vào cửa, hắn chưa kịp nhìn rõ người lao vào là ai, tưởng rằng là hai nữ tử kia, cơn giận bị đè nén trong đầu tức thì bùng lên, hắn giơ tay định bóp cổ kẻ không biết sống c.h.ế.t này.
Nhưng ngay sau đó, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, hắn lập tức cứng đờ.
“Phu quân.”
Hai tay mềm mại của Quý Ương bám chặt vào vai hắn, để tránh bị đẩy ra, nàng tiến thêm một bước, áp sát thân mình vào hắn.
Thấy hắn không động đậy, nàng run rẩy gọi thêm một tiếng: ‘‘Phu quân.”
Bùi Tri Diễn mơ hồ cúi đầu, hắn thậm chí nghĩ rằng do dược lực làm hắn xuất hiện ảo giác, hương thơm thoang thoảng nhắc nhở hắn, đây không phải là ảo giác.
Người mà hắn không dám mơ thấy, người lẽ ra đang ở cách đây hàng ngàn dặm, lại đang ở trước mặt hắn, trong lòng hắn.
Lý trí gần như bị dược lực xâm chiếm đột nhiên quay trở lại.
Bùi Tri Diễn lại không muốn tỉnh táo, bàn tay vốn định bóp cổ nàng rơi xuống eo nàng, hắn siết chặt, nghiến răng nói: “Nàng làm gì ở đây?”
Từ Đại Hưng đến đây dù là cưỡi ngựa nhanh cũng phải mất mười ngày đường, nàng làm sao đến được đây?
Hắn đã tránh xa đến thế này, tại sao nàng vẫn đuổi theo, nàng không nhìn ra hắn không muốn gặp nàng sao!