“Tô Dao! Mày dám gài bẫy tao!” — Lâm Hạo gào lên, định bò dậy, nhưng lập tức một cảnh sát đạp ngã, giẫm chặt xuống sàn.
thong thả bước , từ cao, môi cong nhẹ:
“Lâm Hạo, tưởng đang tính kế ? Tiếc là chỉ đào sẵn huyệt để tự chôn thôi.”
“Cô…” — hé miệng, cảnh sát ấn đầu xuống, còng tay gọn gàng, chẳng còn cơ hội rít thêm lời nào.
Trương Thúy Phân vẫn chịu im, gào:
“Tô Dao! Con tiện nhân! Mày hại c.h.ế.t con tao!”
“Câm miệng!”
Giọng đội trưởng đặc nhiệm vang lên sắc lạnh:
“Trương Thúy Phân, Lâm Hạo — hai tình nghi bắt cóc, tống tiền, mưu sát thành. Nay chính thức bắt!”
Tiếng còng tay “tách” một cái, vang lên lạnh toát.
Cả hai trợn trừng mắt, nhưng sự điên cuồng mặt hóa thành tuyệt vọng câm lặng.
đến bên ông giáo sư, tự tay gỡ dây trói.
Ông run rẩy, ánh mắt vẫn còn ngơ ngác sợ hãi.
“Ông Lý, cháu xin … cháu khiến ông kinh hãi .”
Ông lắc đầu, giọng yếu nhưng hiền hậu:
“Con gái , chỉ cần cháu bình an là .”
—
Lâm Hạo và Trương Thúy Phân kéo lên xe tù, vẫn cố gào c.h.ử.i trong vô vọng.
cổng nhà máy, theo ánh đèn xe cảnh sát khuất dần trong màn đêm.
Lần , thứ thật sự kết thúc.
Ngày tuyên án, đến tòa.
kết quả.
Lâm Hạo và Trương Thúy Phân kết án 15 năm tù.
Mười lăm năm — đủ để vết thương trong liền sẹo.
Đủ để họ nếm mùi thối nát trong bóng tối gieo.
thầm tính: đến khi họ tù, bốn mươi.
Khi đó, sẽ là ai?
Liệu còn nhớ đàn ông từng khiến đau đến sống nữa ?
Giáo sư Lý cứu ngoài, viện ba ngày.
ngày nào cũng đến thăm ông.
“Dao Dao, cháu cứu mạng ông.”
“Ông Lý, cháu mới là liên lụy ông.”
Ông khẽ lắc đầu: “Con gái , cháu chẳng gì sai. là lũ mất hết nhân tính .”
Bàn tay ông nắm lấy tay , ấm áp và hiền lành như cha.
—
Về đến nhà, gom hết những thứ liên quan đến Lâm Hạo.
Quần áo đôi vẫn treo trong tủ.
Dây chuyền, nhẫn tặng vẫn trong hộp.
Ảnh chụp chung dán kín một mảng tường.
chúng… bật .
Cười đến nỗi nước mắt rơi lã chã.
“Tô Dao , mày đúng là con ngốc nhất trần đời.”
xé từng món, đốt từng tấm ảnh.
Khi đến bức cuối cùng — ảnh buổi hẹn đầu tiên, khựng .
trong ảnh rạng rỡ.
Hắn cũng , trông vẻ chân thành.
— tất cả chỉ là màn kịch.
Ngay từ đầu là dối trá.
ném tấm ảnh lửa, nó cuộn , cháy đen hóa thành tro bụi.
lúc , chuông cửa vang lên.
Người giao hàng đưa một phong thư, tên nhận là .
Người gửi: Lâm Hạo.
Tay khẽ run.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ra-mat-nha-ban-trai-toi-bi-ep-nhan-nuoi-em-trai-moi-sinh-cua-me-chong/6.html.]
Tên khốn đó… còn dám gửi thư cho ?
x.é to.ạc phong bì, mùi giấy cũ ngai ngái xộc lên. Bên trong là mấy tờ giấy chi chít chữ tay, nắn nót đến mức giả tạo.
“Dao Dao, em hận , cũng hận chính …”
“Lúc đầu thật lòng yêu em, thật đấy, từng lừa em…”
“Mẹ ép … cũng là nạn nhân…”
“Anh xin em, đến thăm một thôi ? Anh thật sự …”
đến dòng cuối cùng, khóe môi nhếch lên — nhưng , mà là khinh.
Nạn nhân ?
Hắn tư cách gì mà tự nhận là nạn nhân?
Thế là cái gì? Là con rối cho giày xéo ?
vò nát từng tờ giấy, xé nhỏ đến khi chỉ còn mảnh vụn, ném cả phong bì thùng rác.
Cút , Lâm Hạo. Dù mày bò bằng đầu gối đến, tao cũng phí thêm một giây mày.
—
Ba ngày , công ty tổ chức tiệc mừng lớn.
Khách khứa đông nghịt, đối tác, cổ đông, bạn bè ăn. Không khí vui vẻ, tiếng cụng ly vang liên hồi. Ai cũng chúc “cô Tô dũng cảm, bản lĩnh, xứng đáng là em gái Chủ tịch Tô Triệt”.
nhàn nhạt, lịch sự đáp từng lời, lòng bình thản đến lạ.
“Uống vì quá khứ, cũng uống vì tương lai.” — Anh nâng ly, ánh mắt chan chứa yêu thương.
, khẽ lắc đầu:
“Không, chỉ vì tương lai thôi.”
Quá khứ — c.h.ế.t .
định nữa.
Ngay lúc , điện thoại rung lên.
Số lạ.
bắt máy.
“Alô?”
Giọng chát chúa từ đầu dây bên vang lên:
“Tô Dao! Con khốn nạn!”
nhận ngay. Giọng của Trương Thúy Phân.
Tim đập mạnh một nhịp, bình tĩnh đến lạnh lẽo.
“Mày tưởng tống bọn tao tù là xong ?! Trong tù cũng bạn bè của tao đấy! Màycứ chờ , sẽ tay tao!”
“Cả Mày, trai Mày, lão già — ai sống yên !”
bật khẩy, nụ sắc lạnh như dao:
“Thử , đồ già điều.”
Rồi cúp máy chần chừ.
Ngay đó, gọi thẳng cho cảnh sát.
“Alô, là Tô Dao. tố giác một hành vi đe dọa chủ ý, đối tượng đang trong thời gian thụ án.”
Hôm , tin tức đăng khắp các trang điện tử:
Trương Thúy Phân tăng án thêm hai năm vì hành vi đe dọa nghiêm trọng.
trong quán cà phê, màn hình điện thoại, nhấp một ngụm latte. Hương cà phê đắng dịu lan khắp miệng, khóe môi cong lên — một nụ thản nhiên nhưng sắc như d.a.o cạo.
Lâm Hạo, Trương Thúy Phân — hai tưởng mấy lời hăm dọa rẻ tiền đó dọa ?
là chuyện nực nhất từng .
còn là con Tô Dao mềm yếu, ngu , các giẫm đạp ngày xưa nữa.
Bây giờ, là khiến các trả giá.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng vàng rực chiếu xuống đường, ấm áp và trong trẻo.
nâng tách cà phê lên, hít sâu mùi thơm nồng nàn, khẽ :
Vị đắng hòa với chút ngọt.
Giống cuộc đời .
Phải qua bóng tối mới thấy ánh sáng.
Mà ánh sáng của —
Chỉ mới bắt đầu.
【Toàn văn kết thúc】