RA MẮT NHÀ BẠN TRAI, TÔI BỊ ÉP NHẬN NUÔI EM TRAI MỚI SINH CỦA MẸ CHỒNG - 2

Cập nhật lúc: 2025-11-09 16:54:47
Lượt xem: 556

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người khác chen : “Sau cưới vợ cho em út, chắc cũng nhờ cháu lo luôn nhỉ? Cháu điều kiện mà!”

 

Bà Trương liếc , giọng mỉa mai: “Hôm qua còn vẻ chảnh chọe, cuối cùng cũng ngoan thôi. Đừng lo, chờ thằng bé lớn, đồ cũ của nó để cho con cháu cô mặc, tiết kiệm khối tiền đấy.”

 

Lâm Hạo bên cạnh giả lả, gắp thức ăn cho như hiệu: Nhịn .

 

đám mặt, trong đầu chỉ còn một chữ: Kịch rẻ tiền.

 

đặt đũa xuống, mỉm :

 

“Các vị, hình như sự hiểu lầm nho nhỏ. từng đồng ý bất cứ điều gì cả. Ba trăm ngàn? Căn hộ? Xin , ai trong các đáng một xu của .”

 

Sắc mặt bà Trương đổi màu, bà đập ly xuống, hét:

 

“Cô giỡn mặt ? Trước bao nhiêu mà dám nuốt lời hả?”

 

Đám họ hàng phụ họa:

 

“Trời đất, con bé ghê gớm quá!”

“Nói một đằng một nẻo!”

“Lâm Hạo, kiếm ở cô bạn gái kiểu ?”

 

Lâm Hạo hấp tấp kéo tay : “Dao Dao, em đừng ầm, mất mặt lắm.”

 

hất mạnh tay , giọng sắc như dao:

 

“Lâm Hạo, nể tình ba năm mới tin nữa, ai ngờ dàn cả cái bẫy hèn hạ thế .”

 

“Nghe rõ đây — từ nay, nếu còn bén mảng đến tìm , sẽ thu hồi tất cả những gì từng giúp .”

 

Nói xong, lưng, bỏ mặc ánh mắt c.h.ế.t lặng của .

 

Tối hôm đó, tắm xong thì chuông cửa vang lên.

Nhìn qua mắt mèo — Trương Thúy Phân đang bế đứa bé ngoài, lưng là Lâm Hạo kéo một vali to tướng.

 

phớt lờ, nhưng ngay đó thấy tiếng chìa khóa tra ổ.

 

C.h.ế.t tiệt — quên thu chìa khóa dự phòng đưa cho Lâm Hạo.

 

Cửa bật mở, Trương Thúy Phân hùng hổ bước , giọng điệu trịch thượng:

 

“Không chịu trả tiền trung tâm dưỡng sinh thì , dọn đến ở luôn. Cô đến chăm ở cữ .”

 

sang sai con trai: “Lâm Hạo, ga giường phòng chính , tối nay Dao Dao ngủ sofa.”

 

suýt bật vì tức: “Bà xem? Đây là nhà của , ai cho phép hai —”

 

Còn xong, bà phăm phăm tiến phòng ngủ, mở tủ quần áo, bắt đầu lôi túi xách và trang sức của :

 

“Mấy thứ hàng hiệu phô trương quá, giữ hộ cô cho an .”

 

“Bỏ tay !” lao đến ngăn , nhưng Lâm Hạo giữ chặt.

 

“Dao Dao, một nhà thôi, đừng nhỏ nhen thế.”

 

còn đang sôi m.á.u thì thấy Trương Thúy Phân cầm lấy di ảnh bố đầu giường, mặt đầy khó chịu:

 

“Đặt mấy thứ xui xẻo trong phòng ngủ, phát rớt vận.”

 

định ném ảnh thùng rác.

 

gần như nổ tung.

 

“Bà dám!”

 

vùng khỏi tay Lâm Hạo, lao đến giật khung ảnh.

 

Ngay lập tức, Trương Thúy Phân ôm con phịch xuống đất, gào ầm lên như diễn tuồng:

 

“Cứu với! Nó đ.á.n.h ! Sản phụ sinh xong mà nó dám xô ngã !”

 

“Lâm Hạo, con thấy , nó định g.i.ế.c con đây !”

 

Lâm Hạo hốt hoảng chạy đến, đẩy mạnh .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ra-mat-nha-ban-trai-toi-bi-ep-nhan-nuoi-em-trai-moi-sinh-cua-me-chong/2.html.]

lùi mấy bước, lưng đập góc tường đau nhói.

 

chẳng thèm , chỉ cúi xuống đỡ :

 

“Mẹ, chứ? Để con dìu nghỉ.”

 

Trương Thúy Phân ôm eo rên rỉ: “Lưng đau quá… nó mà đẩy mạnh tí nữa chắc liệt !”

 

Lâm Hạo nhỏ nhẹ dỗ dành, sang , giọng lạnh như băng:

 

“Dao Dao, em ngoài ở vài hôm , để bình tĩnh .”

 

bật , mà rợn cả : “Anh đang đùa ? Đây là nhà .”

 

Không ngờ câu đó khiến gào lên:

 

“Tô Dao! Em ép c.h.ế.t mới lòng ? Không thể nhường bà chút ?”

 

hai kẻ đang diễn kịch giữa nhà, giọng lạnh toát:

 

“Đây là nhà . Muốn yên thì cút. Cả hai.”

 

rút điện thoại , định báo cảnh sát.

 

Lâm Hạo lập tức nhào tới giật phăng khỏi tay , ném thẳng xuống đất.

 

Rồi — chát!

 

Một cú tát như trời giáng giáng thẳng lên mặt .

 

Cơn đau rát lan khắp má, nóng bỏng.

 

“Lâm Hạo, điên ?!”

 

“Đánh thì ! Mẹ sinh xong, cô còn dám hỗn xược như thế!”

 

Anh vung tay — thêm một cú tát nữa.

 

Lần mạnh đến nỗi nếm thấy vị m.á.u trong miệng.

 

Trương Thúy Phân , ôm đứa bé, giọng đanh và độc như d.a.o cắt:

 

“Con đàn bà trơ trẽn! Bao nhiêu năm ăn bám con tao, giờ tao đòi cái nhà cũng bày đặt giả nhân giả nghĩa!”

 

“Từ giờ, căn nhà thứ trong đây là của nhà tao. Mày đừng hòng lấy !”

 

liếc Lâm Hạo hiệu.

 

Anh hiểu ý, túm tay , kéo lê cửa.

 

“Buông ! Đây là nhà !”

 

Anh lạnh giọng: “Khi nào cô dâu cho hồn thì hãy chuyện nhà thuộc về cô!”

 

RẦM! — cánh cửa đóng sầm .

 

mặc mỗi bộ đồ ở nhà mỏng tang, nhốt ngoài cửa, dép lê ướt sũng.

 

Từ bên trong, vang lên tiếng đắc thắng của Trương Thúy Phân:

 

“Cho đáng đời con ranh đó! Từ nay nhà của chúng , con trai ạ!”

 

“Xem mấy thứ nó để , mai đem bán , khéo lời cả đống!”

 

tựa lưng tường, run lên — vì lạnh, mà vì căm phẫn.

 

Khi mới yêu, trai từng phản đối Lâm Hạo. ngu ngốc bênh vực, còn ép nâng đỡ lên ghế giám đốc.

 

Giờ thì — nuôi rắn độc.

 

hít sâu, cố giữ bình tĩnh.

 

Không điện thoại, tiền, nửa đêm chẳng nhờ ai.

 

Bất chợt nhớ — tầng vị giáo sư nghỉ hưu, quý .

 

Loading...