Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quỷ Tân Nương - Chương 463: Đại Kết Cục

Cập nhật lúc: 2024-05-04 13:53:47
Lượt xem: 461

Khoảnh khắc này tôi cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Vốn dĩ đã cùng sư phụ trải qua bao hoạn nạn sinh tử, không ngờ rằng trong chớp mắt mọi người lại trở thành người dưng. Trong tâm trí họ hình ảnh của tôi đã bị xóa sạch.

Tôi cô đơn quay người chuẩn bị rời đi.

“Minh Dương, cùng đi nào.”

Giọng của sư phụ rất nhỏ, nhưng tôi nghe rất rõ ràng, tôi kinh ngạc nhìn sư phụ, ông ấy khẽ gật đầu về phía tôi.

“Sư phụ?” Tôi không ngờ rằng ông ấy vẫn nhớ tôi? Cái này là không thể? Ký ức của ông ấy không có tôi mới đúng chứ?

“Ba, ba quen cậu ta?” Hạ Đông Hải nhìn tôi, lại quay sang nhìn sư phụ, có chút bối rối.

“Quen chứ, nếu không phải có cậu ấy, chúng ta có lẽ sẽ không may mắn được quay trở về đây nữa rồi.” Sư phụ nói xong thì kéo tôi lại gần ông ấy, kiêu hãnh nói: “Đi nào, hôm nay ta tự tay xuống bếp.”

Căn nhà của sư phụ cách trường học không quá hai trạm xe. Mở cửa nhà, chính giữa phòng khách bày di ảnh của mẹ Hạ Đông Hải.

Người phụ nữ với nụ cười hiền hậu thanh tú, trong ánh mắt tràn ngập tự ấm áp và vui vẻ.

Tôi bỗng chốc có thể hiểu tại sao sư phụ lại sẵn sàng mạo hiểm chấp nhận yêu một người ch.ết yểu.

“Ta đi nấu cơm, các con ngồi đây chơi.” Sư phụ cười rồi đi vào nhà bếp.

Tôi ngồi trên sô pha cảm giác ở đây có mùi vị gia đình.

Hạ Đông Hải ngồi cách tôi rất xa, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

Bữa ăn thịnh soạn được bưng ra, Hạ Đông Hải vẫn luôn nhịn không được đột nhiên đặt đũa xuống, mặt mũi nghiêm túc hỏi: "Ba, ba trả lời thật cho con biết, Minh Dương có phải là đứa con mà ba đã lén sinh ở bên ngoài không?"

“Phụt” Rượu trong miệng sư phụ phun lên mặt Hạ Đông Hải khiến cậu ta phải đưa tay lên lau đi.

“Đầu óc con nghĩ xằng nghĩ bậy cái gì vậy?” Sư phụ ấn tay lên trán Hạ Đông Hải hỏi.

Hạ Đông Hải trề môi: “Không phải thì hai người có quan hệ gì?”

“Ta là sư phụ nó.” Sư phụ trừng mắt nhìn Hạ Đông Hải: “Con đi mua thêm mấy chai bia về đây.”

Sư phụ cười hi hi nhìn Hạ Đông Hải ra lệnh. Cậu ta liếc xéo tôi một cái rồi ra khỏi cửa.

“Sư phụ, rốt cuộc mọi chuyện là sao?” Tôi nhìn sư phụ.

“Ta cũng không rõ lắm, việc cậu lóc xương cắt thịt mình dường như đã chuộc mọi tội lỗi của chúng ta, chỉ là thôn Minh Hà đã biến mất, trấn Thập Lý cũng không tồn tại.” Sư phụ nói xong thì uống một hớp rượu lớn.

Tôi không ngờ rằng quyết định sau cùng của mình lại khiến tất cả mọi thứ thay đổi. Tôi móc điện thoại ra lên tìm nhưng thực sự tìm không ra bất cứ tin tức nào của thôn Minh Hà. Những người ở đó dường như chưa từng xuất hiện, những chuyện trước đây dường như cũng chưa từng xảy ra.

Tôi không thể quay trở về nữa, cho dù tôi có không nỡ như thế nào thì Thanh Thanh dường như cũng chỉ là một giấc mộng.

Từ ngày hôm đó tôi cố gắng quên đi tất cả, mặt dày ăn dầm ở dề ở nhà Hạ Đông Hải, ngày ngày cùng sư phụ uống rượu chơi cờ, xem world cup, chửi thề.

Hạ Đông Hải mới đầu còn nghi ngờ bản thân liệu có phải là con ruột, cảm thấy địa vị của mình trong gia đình bỗng chốc bị hạ thấp. Còn tôi ngoài mặt thì nói cười nhưng bên trong vẫn cảm thấy trống rỗng.

Câu nói đó không sai, con người luôn luôn tham lam. Bọn họ lần lượt từng người một quay về bên tôi, nhưng đầu óc tôi vẫn tràn ngập hình ảnh của Thanh Thanh.

Tôi đã từng nghĩ rất nhiều lần, nếu Thanh Thanh có thể quay trở về bên tôi thì tốt biết bao, nhưng cái mong ước xa xỉ ấy liệu có tham lam quá không?

Để khiến bản thân không còn điên cuồng nhớ nhung Thanh Thanh, tôi bắt đầu chuyển sự tập trung chú ý của bản thân vào việc học hành.

Điểm chuyên ngành của tôi vốn dĩ khá cao, nửa học kỳ sau thì chuyển qua tranh dầu, nhận được sự công nhận, ông già Lâm còn giúp tôi mở triển lãm.

Tôi bắt đầu bận bù đầu, những chuyện trước kia giống như xảy ra ở kiếp trước vậy, dần trở nên mơ hồ. Đến năm thứ hai đại học có hoạt động chào mừng tân sinh viên, tôi dường như đã được ông trời ban phước, nhưng mọi thứ xảy ra quá đột ngột khiến tôi phấn khích đến mức không thể nói nên lời.

“Đàn anh? Đàn anh?”

Tay cô ấy cầm giấy báo nhập học, mặt không trang điểm nhưng lại thanh thuần động lòng người, cô để tóc dài, mặc áo trắng váy xanh trông giống hệt như tiên nữ.

Không ai biết được vào giây phút đó tim tôi đã đập nhanh như thế nào. Không một ai biết được giây phút đó tôi đã kích động đến thế nào.

“Thanh? Thanh Thanh?” Tôi bàng hoàng thẫn thờ nhìn cô ấy. Một lần gặp gỡ giống như xa cách mấy kiếp. Cô ấy sống sờ sờ đứng ngay trước mặt tôi, nhưng lại giống trong mơ vậy?

Tôi giơ bàn tay đang run rẩy sờ nhẹ lên mặt Thanh Thanh, nụ cười và giọt nước mắt cùng hiện ra trên mặt.

Lẽ nào ông trời thực sự đã nghe thấy lời thỉnh cầu của tôi nên mới cho Thanh Thanh quay trở lại bên tôi?

“Anh làm gì vậy?” Thanh Thanh lùi ra sau một bước. Một bóng dáng cao lớn cũng tiến gần tới chỗ chúng tôi.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần bò màu xanh nhạt, gương mặt anh tuấn điển trai trên tay còn kéo chiếc vali, vừa xuất hiện đã gây náo động một vùng.

“Liễu Trường Minh?” Tôi không phát ra tiếng nhưng trong lòng đã bật ra ba chữ này.

“Thanh Thanh, sao thế?” Liễu Trường Minh nhìn Thanh Thanh, lại nhìn sang tôi.

“Không sao.” Thanh Thanh lãnh đạm nhìn tôi một cái, sau đó khoác tay Liễu Trường Minh đi về phía trước, bóng của họ khuất dần dưới bóng cây.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Như một giấc mộng hão huyền, tôi vẫn đứng ngây ra đó nhìn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-tan-nuong/chuong-463-dai-ket-cuc.html.]

“Bộp” một bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi quay lại nhìn là Hạ Đông Hải, cậu ta đang cười toe toét.

Đầu tôi lúc này ong lên, đang bạt mạng nói với bản thân Thanh Thanh xuất hiện chắc chắn là ông trời cho tôi một cơ hội.

“Đừng nhìn nữa, cô gái đó tên Mộ Thanh Thanh, còn tên đàn ông kia là Liễu Trường Minh. Nghe nói vừa thi đại học xong thì đã đính hôn rồi.” Hạ Đông Hải nhìn bóng lưng của hai người họ thở dài nói: “Ai da, người đẹp luôn thuộc về người khác.”

“Đính hôn? Sao cậu biết?” Tim tôi như bị kim châm tới đau nhói.

"Minh Dương? Cậu không thể mù thông tin như vậy được? Liễu Trường Minh là nhà vô địch “hát hí khúc", Mộ Thanh Thanh chính là đồng đội của anh ta. Hình như anh ta đến trường chúng ta để nghiên cứu, làm xong thủ tục sẽ được cử ra nước ngoài du học. Nhân tài như vậy sao có thể lưu lại một ngôi trường nhỏ bé của chúng ta chứ?” Hạ Đông Hải lẩm nhẩm.

Tôi không nói lời nào trực tiếp chạy thục mạng về hướng hai người đó vừa đi khuất, nhưng bất luận tìm khắp các phòng học các tầng lầu, phòng giáo viên đều không thấy bóng dáng bọn họ.

Vì điều này mà tôi uể oải cả buổi sáng, khi sư phụ đến đưa thức ăn cho chúng tôi vào buổi trưa thì phát hiện ra tôi buồn rầu không vui.

Mắt tôi nhìn chằm chằm ra phía cổng trường không chớp.

Hạ Đông Hải nói bọn họ chưa ra khỏi có nghĩa là vẫn ở trong trường.

Sư phụ bấm ngón tay tính toán, không khỏi thở dài hai tiếng, dùng sức lắc đầu.

“Minh Dương, cậu qua đây.” Sư phụ vẫy gọi tôi.

Lúc này mắt tôi sáng lên, tôi nhìn thấy Thanh Thanh, Liễu Trường Minh đang ân cần rót nước cho cô ấy, tôi nhấc chân đi tới.

Sư phụ nắm lấy cánh tay tôi và nói: “Minh Dương, ta muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện.”

“Sư phụ, con giờ không có thời gian nghe kể chuyện gì hết.” Tôi nóng lòng hơn ai hết.

“Không được, cậu nhất định phải nghe.” Sư phụ cứng rắn.

Đây là một câu chuyện trong kinh Phật: Ngày xưa, có một thư sinh đã hẹn ước với người mình yêu sẽ kết hôn, nhưng vị hôn thê của anh ta lại yêu người khác và trở thành cô dâu của người khác vào cái ngày mà vốn dĩ hai người hẹn ước thành hôn.

Thư sinh đau lòng khôn xiết, chịu sự đả kích lớn cuối cùng sinh bệnh. Vào lúc chuẩn bị buông tay lìa đời thì tình cờ có một vị tăng nhân đi qua biết chuyện, bèn khai sáng cho anh ta.

Tăng nhân lấy ra một cái gương đưa thư sinh xem, thư sinh nhìn thấy một xác ch.ết nữ không mảnh vải che thân nằm bên bờ biển. Người đầu tiên đi qua chỉ nhìn một cái, người thứ hai đi qua cởi áo của mình đắp lên người cô gái, người cuối cùng mới đem cô gái đi chôn cất.

Vị hôn thê của thư sinh kiếp trước chính là th.i th.ể nữ kia mà thư sinh chính là người thứ hai. Bởi kiếp trước anh ta đã khoác áo lên người th.i th.ể nữ cho nên kiếp này hai người họ mới gặp gỡ yêu đương coi như cô gái đã trả ân tình cho anh.

Người cuối cùng cần cô ấy dùng một đời một kiếp để báo đáp ân tình chính là người chồng hiện tại, người đàn ông đã đào mộ chôn cất cô ấy tử tế.

Sư phụ nói xong bèn nhìn tôi: “Liễu Trường Minh đã vì Mộ Thanh Thanh mà làm tất cả mọi thứ sống ch.ết không rời. Mộ Thanh Thanh lại vì cậu mà dốc lòng hy sinh, kiếp này cô ta đã được định là sẽ ở bên cạnh Liễu Trường Minh.”

“Sư phụ?” Tôi cắn răng. Những lời sư phụ nói tôi không thể phản bác.

Tôi vẫn đứng chỗ cũ mắt nhòe đi trừng trừng nhìn cảnh Liễu Trường Minh ôm vai Thanh Thanh, hai người nói cười rồi cùng lên xe.

“Trong họa ắt có phúc, trong phúc ắt có họa. Đối với cậu chuyện này cũng không hẳn là xấu, cậu có phúc của riêng cậu.” Sư phụ nói xong thì ngồi xuống cạnh Hạ Đông Hải.

Tôi chán nản hướng về phía mặt trời chói chang nơi chiếc xe khuất dần buông câu thở dài: “Mộ Thanh Thanh, em nhất định phải hạnh phúc.”

Kiếp trước cô ấy đã chịu quá nhiều đau khổ, kiếp này nếu được tôi nguyện đem hết tất cả hạnh phúc của bản thân tặng cho cô ấy.

“Xin chào.” Một giọng nói truyền tới từ phía sau tôi.

Bởi tôi đang mặc chiếc áo chào đón tân sinh viên nên rất nhiều tân sinh viên chủ động tới hỏi tôi. Tôi lặng lẽ lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt, quay người lại, giọng nói có chút nghẹn ngào hỏi: “Cậu có gì cần….”

“Chào đàn anh, xin hỏi muốn tới khoa truyền thông nhập học đi hướng nào ạ?”

Cô gái trước mặt có mái tóc ngắn tới ngang tai, nở nụ cười trên môi lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ trên má xinh xắn động lòng người.

Não tôi hiện lên hình ảnh lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, lúc đó cô ấy mới mười tuổi. Cô ấy hơi nghiêng người về phía tôi, ngượng ngùng cười: "Tiểu nữ là con gái độc nhất của nhà họ Ôn tên là Bội Như!"

Hóa ra là nhân quả luân hồi hoa nở hoa tàn.

Tái bút

Hoa nở hoa tàn, duyên đậm duyên sâu.

Trong ký ức, người phụ nữ khiến tôi rơi nước mắt cũng được viết vào câu chuyện cùng năm tháng.

Đã từng gặp gỡ lại chỉ mong chưa từng gặp.

Vào thời khắc chúng ta trùng phùng thì duyên số cũng đã tận.

Buông tay không phải là hết yêu, mà là bởi đã bỏ lỡ đi khoảnh khắc ngay từ ban đầu.

Em đã quên tôi, nụ cười tươi như hoa, tung tăng như ong bướm.

Tôi nguyện tặng em tất cả những lời chúc phúc, mong em cả đời bình an.

Tôi cũng sẽ hướng về hạnh phúc của bản thân, trao đi tất cả những gì mình có, lau đi nước mắt kiếp trước của cô ấy.

[HOÀN CHÍNH VĂN]

Loading...