Quỷ Tân Nương - Chương 352: Nghiệt Chủng Không Thể Sinh Ra (2)
Cập nhật lúc: 2024-05-01 21:06:14
Lượt xem: 270
Đôi mắt sâu thẳm của Liễu Trường Minh phát ra một luồng khí lạnh: "Thanh Thanh, em giữ cậu ta lại vì đứa con ch.ế.t yểu, hay là cho đến bây giờ em vẫn còn yêu người đàn ông này? Em đừng quên năm đó ai là người đã mang em đi thiêu sống!"
Lời nói của Liễu Trường Minh khiến cơ thể tôi run lên, Thanh Thanh không phải là do Ôn Bội Như hại ch.ế.t sao? Tại sao lại nói rằng bị thiêu sống?
Hơn nữa, ánh mắt của Liễu Trường Minh dán chặt vào người tôi, lẽ nào? Không, tôi yêu Thanh Thanh rất nhiều, làm sao tôi có thể làm điều tàn nhẫn như vậy với Thanh Thanh?
"Làm sao em quên được? Em hận đến mức muốn l.ột d.a anh ta ra, nhưng em không mang thai ma, và những đứa trẻ ma đó có thể không thực sự khiến con em sống lại. Em chỉ muốn chừa lại một con đường lui sau này." Thanh Thanh vừa nói vừa đi về phía tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt sắc sảo xinh đẹp của Thanh Thanh, liên tục lắc đầu: "Thanh Thanh, giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm, anh không có hại em, anh yêu em như vậy, sao có thể hại em được chứ?"
“Hứa Diệp, anh đừng nhắc đến chuyện của quá khứ nữa, hiện tại tôi chỉ muốn có một đứa con.” Khóe miệng Thanh Thanh hơi nhếch lên.
Nụ cười này đủ để làm băng tuyết tan chảy, nhưng khi nghĩ đến những đứa trẻ ma kia, tôi lại cảm thấy rất khó chịu. Tôi không thể để con mình vừa sinh ra đã là một quái vật, điều đó không công bằng với đứa trẻ.
“Chẳng lẽ anh không muốn sao?” Thanh Thanh nói, áp khuôn mặt lạnh lùng vào má tôi.
Liễu Trường Minh kéo Thanh Thanh lại, anh ta rất yêu Thanh Thanh, làm sao có thể để cho người phụ nữ mình yêu có sự đụng chạm với người đàn ông khác?
“Đủ rồi!” Liễu Trường Minh giận dữ phát run.
Thanh Thanh đẩy tay Liễu Trường Minh ra, ánh mắt lạnh lùng: "Người đó chạy trốn rồi thì thôi, bắt một người khác thay thế là được, không có mệnh lệnh của em không được đụng vào anh ta."
“Em?” Liễu Trường Minh nghiến răng trừng mắt nhìn tôi.
“Đi.” Thanh Thanh xoay người đi về phía cửa, tôi muốn đứng dậy đuổi theo, phát hiện không thể nhúc nhích, cơ thể đột nhiên trở nên căng cứng.
Nắm đ.ấ.m của Liễu Trường Minh phát ra tiếng "răng rắc", cuối cùng phất tay, anh ta đi theo Thanh Thanh.
Cảm giác căng cứng trong người từ từ rút đi, tôi lập tức đứng dậy định đuổi theo họ, nhưng họ đã biến mất tăm.
“Minh Dương, đừng đuổi theo.” Giọng nói của sư phụ từ phòng kế bên truyền đến, tôi sửng sốt, vội vàng đi sang hướng phòng bên cạnh.
Sư phụ đang băng bó vết thương cho Hạ Đông Hải, trên mặt đất chứa đầy những lớp da, con mắt lồi ra trên da giờ đã teo tóp lại như hoa khô.
Tôi vô cùng bội phục sư phụ một chút cũng không sợ hãi: "Sư phụ, không nghĩ tới thầy còn có thể đi xuyên tường?"
Sư phụ nghe xong tay run run, quay đầu lại nhìn tôi, lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày mới thấy sư phụ cười và nói: "Cái gì mà đi xuyên tường? Thầy ôm Đông Hải từ gầm giường bò sang đây đó. "
“Hả?” Tôi nhìn xuống phía dưới giường, quả nhiên, dưới gầm giường có một cái lỗ lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-tan-nuong/chuong-352-nghiet-chung-khong-the-sinh-ra-2.html.]
"Thầy đào hố trong những căn phòng này chính là phòng trường hợp khẩn cấp, đến hôm nay thật sự rất có ích, nhưng mà nếu không phải con giữ chân Liễu Trường Minh, thì chưa chắc thầy có cơ hội trốn thoát." Nói đến đây thì sư phụ đã băng bó xong vết thương trên cổ Hạ Đông Hải.
Đôi môi tím tái của Hạ Đông Hải giờ đã đỡ hơn nhiều, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng những gì sư phụ vừa nói lại quá tâng bốc tôi, tôi có thể giữ chân Liễu Trường Minh sao? Nếu vừa rồi không phải Thanh Thanh cứu tôi, sợ rằng bây giờ tôi đã trở thành một cái x.á.c lạnh lẽo.
"Sư phụ rất vui, vừa rồi con đã từ chối Mộ Thanh Thanh, con làm rất tốt." Sư phụ vỗ vỗ vai tôi nở một nụ cười hài lòng.
Nhưng trong lòng tôi lại rối rắm: "Sư phụ, nếu như Thanh Thanh mang thai ma thì sẽ như thế nào?"
Khi sư phụ nghe thấy điều này, gương mặt đột nhiên trở nên vô cùng trang nghiêm.
Sư phụ nói với tôi rằng Thanh Thanh bây giờ không phải là một hồn ma đơn thuần nữa, cô ấy có một thân x.á.c bằng thịt, chỉ là thân x.á.c đó không hòa hợp với hồn ma của cô ấy, chính x.á.c mà nói, cô ấy và Liễu Trường Minh đều là x.á.c ch.ế.t quỷ!
“x.á.c ch.ế.t quỷ?” Tôi trợn tròn mắt.
Cái gọi là x.á.c ch.ế.t quỷ là một hồn ma chiếm lấy một x.á.c ch.ế.t nào đó và trong một thời gian dài nó phải hút dương khí của con người mới có thể đi lại giữa cõi âm và dương.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Nếu như cô ta mang thai ma, như vậy đứa bé đó nhất định là nghiệt chủng của mầm tai họa, sẽ hút hết toàn bộ linh hồn của Mộ Thanh Thanh, khi sinh ra sẽ mang theo oán khí rất nặng, nhất định sẽ trở thành đại họa." Sư phụ vừa nói vừa nhìn tôi, hy vọng tôi có thể hiểu được tác hại của sự việc này.
Tôi im lặng, đương nhiên đây là điều tôi không muốn nhìn thấy, nhưng cho dù tôi không để Thanh Thanh mang thai với tôi, vậy những đứa trẻ ma đó thì sao?
"Chỉ còn một nửa cơ hội, muốn tìm được đứa trẻ ma có cùng ngày tháng năm sinh không dễ dàng, chúng ta vẫn còn thời gian." Sư phụ hít sâu một hơi nói.
Vì l.ột d.a cổ của Hạ Đông Hải, sư phụ đã mất rất nhiều sức lực.
Sư phụ dựa vào bên giường nhìn Hạ Đông Hải đang hôn mê bất tỉnh nói: "Tiếp xúc với quỷ thần thường sẽ không có kết cục tốt đẹp, nếu như lần này có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, thầy hy vọng có thể đưa Đông Hải trở về thành phố và sống một cuộc sống của người bình thường."
Trong mắt của sư phụ là tình yêu thương sâu sắc nhất của người cha dành cho đứa con, tôi liền nghĩ đến ông già nhà tôi, ông ấy cũng rất yêu thương tôi.
Nếu không thì ông ấy cũng sẽ không vì tôi mà rời bỏ quê hương và chịu đựng nhiều năm như vậy.
"Đúng rồi sư phụ, con muốn biết kiếp trước con có tạo nghiệp gì không, sư phụ có cách nào cho con thấy kiếp trước không." Liễu Trường Minh nói tôi hại ch.ế.t Thanh Thanh, tôi muốn biết đó có phải là sự thật không.
Trước đây, tôi thấy một số hình ảnh rời rạc, nhưng cho đến bây giờ tôi cũng không thể nào nhớ ra được tất cả mọi chuyện.
Tôi vẫn luôn nhớ rằng là Ôn Bội Như đã hại Thanh Thanh? Nhưng Ôn Bội Như trước khi hồn xiêu phách tán vẫn nói với tôi rằng bà ta bị oan, nếu không phải bà ta thì là ai? Có thật là tôi hay không?
Nhưng, làm sao tôi có thể làm ra điều điên cuồng như vậy được? Để được ở bên cạnh Thanh Thanh, tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả, sao tôi nỡ lòng nào làm tổn thương cô ấy?