Quỷ Tân Nương - Chương 251: Viên Đá Quý Màu Xanh (1)
Cập nhật lúc: 2024-04-24 21:52:36
Lượt xem: 259
Trước khi xảy ra vụ án khoảng mười phút
Cố Vũ Hiên mặc áo tắm màu trắng, bầu n.g.ự.c cong mê người khiến người ta không thể ngừng chú ý vào rãnh sâu lấp ló sau áo. Thấy người khác nhìn mình chằm chằm cô ta nở nụ cười đầy kiêu ngạo thật biết ra vẻ.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Hạ Đông Hải giây trước vẫn còn ngáp giây sau mắt dán vào đường cong trên thân thể Cố Vũ Hiên không chớp mắt, miệng lẩm nhẩm: “Ai da, “lớn” thật đấy.”
“Này, sự chú ý của cậu đang đặt vào đâu đấy?” Tôi nhắc nhở cậu ta.
Hạ Đông Hải lắc lắc đầu: “Tên tiểu tử nhà cậu nghĩ đi đâu thế? Tôi nói cái viên ngọc màu xanh lam trước n.g.ự.c cô ta kìa, đi ngâm nước nóng có cần phô trương vậy không? Cái viên ngọc đó phải to như quả trứng ngỗng ấy.”
Hạ Đông Hải nhìn thấy thứ đáng tiền mắt sáng cả lên.
Chúng tôi theo Cố Vũ Hiên tới một hồ nước nóng nhỏ, vào thời điểm này không có nhiều người. Cố Vũ Hiên nhìn đồng hồ hàng hiệu trên tay, trề bờ môi mịn màng hình như đang đợi ai đó.
“Ti ti ti”
Điện thoại Cố Vũ Hiên reo lên, cô ta nhếch miệng cười kiêu ngạo trả lời điện thoại: “Sao bây giờ vẫn chưa tới? Người ta đợi lâu lắm rồi?”
Những lời tiếp theo khiến toàn thân tôi run lên.
“Cái gì? Không tới? Tại sao không tới?” Nụ cười trên mặt Cố Vũ Hiên trong phút chốc biến mất.
Người trong điện thoại không biết đã nói những gì, Cố Vũ Hiên bắt đầu mất khống chế hung dữ ném điện thoại xuống đất.
Cô ta bắt đầu trút sự phẫn nộ lên tôi và Hạ Đông Hải: “Nhất định là các người tối qua đã chọc giận anh ta đúng không? Nếu không tại sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy?”
“Cái gì?” Tôi và Hạ Đông Hải bị oan, tự dưng trở thành nơi trút giận của cô ta.
“Biến ra, tránh xa tôi ra một chút, đúng là ngáng đường mà.” Cố Vũ Hiên tháo đồng hồ trên tay xuống vứt về phía chúng tôi sau đó quay người đi ngâm nước nóng.
Tôi và Hạ Đông Hải thật cạn lời với người phụ nữ này, ương bướng ngang tàng nếu cô ta là số hai không ai dám nhận số một.
Cố Vũ Hiên quay đầu nói với chúng tôi: “Đúng rồi, tôi có một bình rượu vang để ở đây, cậu ra quầy tiếp tân lấy vào đây, nói là của Cố tiểu thư là họ biết.”
“Ò được, tôi đi.” Tôi có chút mất kiên nhẫn hầu hạ không nổi cô đại tiểu thư này, liền muốn nhân cơ hội mà chuồn.
“Đợi chút, cậu ở lại, cậu ta đi, cậu ta tay chân tong teo bảo vệ thế nào được tôi?” Cố Vũ Hiên giơ tay chỉ vào Hạ Đông Hải.
“Hả?” Hạ Đông Hải bĩu môi đưa đồng hồ của Cố Vũ Hiên qua cho tôi: “Được, tôi đi, Minh Dương cậu ở lại trông.”
Nhìn Hạ Đông Hải rời đi chỉ còn lại mình tôi với Cố Vũ Hiên có chút gượng gạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-tan-nuong/chuong-251-vien-da-quy-mau-xanh-1.html.]
Cố Vũ Hiên bắt đầu cởi áo ngoài lộ ra nước da trắng nõn đường cong mê người cùng đôi chân dài.
Cô ta nhìn tôi cười mê hoặc: “Đàn ông các cậu không phải đều thích thế này sao, giả vờ gì chứ?” Cô ta ném áo tắm về phía tôi, sau đó đung đưa cơ thể đi về hướng hồ nước.
Tôi quay đầu lại nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại mà cảm giác thời gian trôi qua chậm như một năm.
“A a a a !” Còn chưa tới một phút Cố Vũ Hiên đột nhiên hét lên thất thanh, tim tôi run lên lập tức chạy tới thì thấy hai tay Cố Vũ Hiên đang điên cuồng đập xuống mặt nước.
Tôi chạy tới muốn kéo cô ta lên thì phát hiện hồ nước đã bắt đầu chuyển qua màu m.áu, cơ thể Cố Vũ Hiên co giật một hồi sau đó bất động.
“Cố Vũ Hiên, Cố Vũ Hiên? Người đâu mau tới đây” Tôi hét lớn muốn kéo Cố Vũ Hiên lên.
Vừa mới chạm tay xuống dưới nước tay tôi đã tự động rụt lại giống như chạm phải điện vậy, nhìn kỹ các đầu ngón tay đều chuyển sang màu hồng giống như bị bỏng do đốt cháy.
Nước trong hồ pha lẫn m.áu vẫn đang sủi bọt mùi rất hắc.
Cảnh sát mặc thường phục rất nhanh đã tới nơi, vớt Cố Vũ Hiên từ dưới hồ lên. Cơ thể Cố Vũ Hiên phồng rộp đặc biệt là phần ngực.
Triệu Húc vừa tới câu đầu tiên thốt ra: “Tôi thật quá phục các cậu, Minh Dương cậu nói cho tôi biết rốt cuộc lại là chuyện gì đây?”
“Tôi?” Tôi ngây ra nhìn cái hồ nước toàn m.áu không nói lên lời.
Pháp y lấy mẫu nước trong hồ, sau đó nheo mắt nói với Triệu Húc nước trong hồ có chứa nồng độ axit sunfuric cao.
Mắt Cố Vũ Hiên lồi ra, trông giống như đang nhìn chằm chằm vào tôi. Một bên má cô ta đã bị phồng rộp lên.
Cô ta từng nói nếu cô ta xảy ra chuyện thì có hóa thành quỷ cũng không tha cho chúng tôi.
“Triệu đội trưởng, cô ấy, cô ấy vẫn chưa ch.ết.” Lưu Đồng ngẩng đầu nhìn Triệu Húc.
Tim tôi run lên, chưa ch.ết? Đã thành ra như thế này rồi mà vẫn chưa ch.ết?
“Lập tức đưa đến bệnh viện cấp cứu.” Triệu Húc ra lệnh.
Xe cảnh sát chạy trước mở đường Cố Vũ Hiên được đưa tới bệnh viện gần nhất cấp cứu may mắn thoát được một mạng.
Có điều toàn thân cô ta bị thương trên diện rộng được đưa vào phòng chăm sóc tích cực.
Tôi và Hạ Đông Hải bị Triệu Húc hung hăng giáo huấn một trận, cuối cùng khi nộ khí đã giảm Triệu Húc hỏi chúng tôi lúc đó có thấy kẻ tình nghi nào không.
Chúng tôi lắc đầu, cái hồ nhỏ như vậy chỉ đủ chứa ba bốn người, người mà Cố Vũ Hiên hẹn gặp không tới cô ta chỉ đành một mình xuống hồ.
Cả quá trình tôi và Hạ Đông Hải đều ở một bên chứng kiến, không có bất kỳ người nào khác lại gần. Camera gần đó cũng chứng thực lời chúng tôi nói. Tôi nghi ngờ liệu có phải có người đã động tay từ trước?