Quỷ Tân Nương - Chương 215: Tôn Tử Gầy Đi (1)
Cập nhật lúc: 2024-04-24 20:00:19
Lượt xem: 276
"Cậu đi ra ngoài đi, lát nữa tôi còn có bệnh nhân khác." Quan Nguyệt nhấp một ngụm cà phê rồi dặn dò tôi.
Tôi gật đầu, nhanh chóng lùi ra ngoài.
Hạ Đông Hải đi đi lại lại trên hành lang tầng hai, thấy tôi ra ngoài thì hỏi han: "Minh Dương, cậu có ngửi thấy mùi gì kỳ lạ không?"
"Không." Tôi khịt khịt mũi, ở đây toàn là hương cỏ xanh của cây cối khiến người ta cảm thấy thoải mái.
"Cộc cộc cộc!"
Dưới lầu có người đi lên, chúng tôi lập tức cúi người giả vờ như đang quét dọn vệ sinh, ngay sau đó truyền đến giọng nói quen thuộc: "Bác sĩ Quan, tôi có thể vào không?"
Sao giọng nói này giống Tôn Tử thế nhỉ? Tôi và Hạ Đông Hải đều ngẩng lên, nhìn kỹ một chút thì đúng là Tôn Tử, nhưng mới một tuần không gặp mà Tôn Tử đã thay đổi hoàn toàn.
Một người vốn cao hơn 1m8, dáng người cao to, bây giờ lại trở nên khô quắt, hai má hóp lõm lại, thoạt nhìn không có tinh thần gì.
Tầm mắt của cậu ta hạ thấp, không hề phát hiện ra sự hiện diện của tôi và Hạ Đông Hải.
Trong phòng truyền đến giọng nói của Quan Nguyệt: "Mời vào!"
Tôn Tử đẩy cửa rồi bước vào, tôi xoa nhẹ hai mắt của mình, thầm nghĩ liệu có phải tôi nhìn nhầm rồi không.
"Hạ Đông Hải, người lúc nãy là Tôn Tử à?" Tôi hỏi Hạ Đông Hải đang đứng bên cạnh.
Hạ Đông Hải nhíu mày rồi hơi hé miệng, định nói không phải nhưng lại do dự một lát, bởi vì cho dù cả người thay đổi khác đi, nhưng rõ ràng đây là giọng nói của Tôn Tử.
Tôi và Hạ Đông Hải cố ý lượn lờ trên tầng hai để xem xem người đi vào lúc nãy có phải Tôn Tử không, nhưng chị xinh gái dưới lầu - thông qua camera giám sát - thấy hai chúng tôi lượn lờ thì đi thẳng lên lầu, gọi chúng tôi đi xuống.
Chị gái này chính là Tiểu Tuệ trong lời nói của Quan Nguyệt, tên đầy đủ là Lâm Giai Tuệ, có gương mặt như búp bê nhưng vô cùng khó tính, tính tình cực kỳ xấu.
Rất nhanh, Hạ Đông Hải đã bị sai đi quét dọn ở phòng vệ sinh tầng một, còn tôi thì đi tưới cây ở tầng hai.
"Bác sĩ Quan, tôi xin cô, cứu tôi với, tôi sắp điên rồi, thứ cô cho tôi không hề có ích lợi gì, ban đêm vẫn nhìn thấy mấy cái thứ đó." Tâm tình của người nói chuyện rất kích động, muốn nói rồi lại ngừng.
Tôi ghé tai lắng nghe ở ngoài cử, bởi vì xung quanh rất yên tĩnh nên tôi nghe thấy rõ ràng.
Giọng nói này chắc chắn là Tôn Tử, tôi quen biết với cậu ấy bao nhiêu năm rồi, không thể nào nghe nhầm được, đúng là cậu ấy bị quỷ quấn thân, hơn nữa mỗi đêm đều xuất hiện ảo giác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-tan-nuong/chuong-215-ton-tu-gay-di-1.html.]
Nhưng có lẽ chính Tôn Tử cũng hiểu rõ, tất cả những cái gọi là ảo giác là do quỷ hồn quấy phá.
Cậu ấy hại Kiến Nam, bây giờ có lẽ hồn phách của Kiến Nam muốn tìm cậu ấy để báo thù, cái gọi là bác sĩ tâm lý không có tác dụng gì hết.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Vậy... cái này cho anh, cứ làm theo cách tôi nói trước đây, họ không thể nào đến gần anh đâu." Giọng nói của Quan Nguyệt rất bình tĩnh.
Tôi không biết cô ta đưa cho Tôn Tử cái gì, ngay sau đó, Tôn Tử đã bước ra khỏi phòng làm việc của Quan Nguyệt.
"Tôn Tử!" Tôi gọi cậu ấy.
Cậu ấy quay đầu lại khiến tôi bị doạ sợ, phần mặt chính diện còn đáng sợ hơn sườn mặt, hai má hóp lõm, trông y như người bị bệnh nguy kịch chỉ có da bọc xương.
Khi thấy tôi, ánh mắt ảm đạm kia bỗng hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó bèn đanh mặt lại: "Sao cậu lại ở đây?"
"Hoá ra các anh quen nhau à?" Quan Nguyệt nhìn thấy tôi thì thản nhiên cười.
"Bác sĩ Quan, có thể để tôi nói với cậu ấy vài câu không?" Tôi nghĩ Tôn Tử đã nếm khổ rồi, bây giờ chắc sẽ nghe lọt lời nói của tôi.
Quan Nguyệt gật đầu, bảo chúng tôi từ từ nói chuyện, tôi kéo Tôn Tử đến phía trước cửa sổ ở hành lang, dường như cậu ấy không còn sức lực để chống lại tôi.
"Tôn Tử, trả thứ kia cho tôi đi, tôi sẽ tiễn những thứ đó đi." Tôi nhìn dáng vẻ bây giờ của Tôn Tử, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Tôn Tử vừa nghe thấy thế thì đẩy tay tôi ra, cơ thể hơi lảo đảo, bắt đầu ho khan dữ dội.
"Khụ khụ khụ! Cậu đùa chắc? Những thứ đó là của tôi, ai cũng đừng hòng động vào!" Nhãn cầu của Tôn Tử gồ lên, đôi môi khô khốc nhợt nhạt đóng mở, không có ý nhượng bộ.
Xem ra cậu ấy thật sự bị tiền làm mờ mắt, không muốn dừng tay như vậy.
"Cậu thấy Kiến Nam chưa? Tôi nghĩ có lẽ cậu ấy đã bám vào đồ cổ nào đó mới theo được đến đây, cậu ấy muốn tìm cậu để báo thù, lẽ nào cậu không sợ chút nào sao?" Tôi rướn giọng cao hơn, cơ thể Tôn Tử bèn run lên, cả người lùi về phía sau một chút.
Một cánh tay của cậu ấy nắm chặt lấy lan can, vẻ mặt vừa đau khổ vừa kinh ngạc.
Một túi bột màu đỏ rơi ra từ trong tay áo của cậu ấy, tôi nhanh nhẹn cúi xuống nhặt túi bột lên ngửi, mùi hương này rất quen, trước đây đạo trưởng cũng mang theo chu sa bên mình, đây là chu sa, không hề sai được.
Xem ra Tôn Tử cũng không ngờ nghệch đến gặp bác sĩ tâm lý mà là đến mời "cao nhân", nhưng nhìn trạng thái hiện tại của Tôn Tử, hình như cao nhân đó cũng không hề có cách gì.
"Cậu tưởng thứ này có ích à? Đừng ngây ngốc nữa, trả đồ cổ lại cho tôi, tôi nghĩ Kiến Nam sẽ đi theo tôi đó." Tôi khuyên nhủ Tôn Tử.