Quỷ Tân Nương - Chương 212: Con Đường T.ử V.o.n.g (6)
Cập nhật lúc: 2024-04-24 19:57:06
Lượt xem: 226
"Ngươi muốn đi đâu?" Giọng nói này rất mềm nhẹ, nhưng đủ khiến người ta run sợ.
"Ha ha ha, Giang Lâm, cô đừng kích động, tôi không thù không oán với cô, đúng không, cô đừng níu chặt lấy tôi mà không buông." Tôi thử đẩy tay Giang Lâm ra.
Tay cô ta siết chặt lấy cổ tôi chứ không hề có ý thả lỏng, đầu lưỡi đỏ rực vươn ra trượt nhẹ trên mặt tôi.
Chất lỏng lạnh lẽo dính nhớp chạm vào gương mặt tôi và kèm theo một mùi thối nát khiến tôi suýt nôn ra.
Đêm nay chẳng ăn gì, dạ dày trống rỗng cũng không có cái gì để nôn, chỉ nôn khan vài cái là thấy thoải mái hơn.
Cơ thể Giang Lâm dán chặt vào tôi, nhưng khi cô ta muốn cắn tôi một lần nữa thì lại hơi do dự.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy may mắn vì trên người có Quỷ Diện Ban đáng sợ này, nó cắn mất nửa môi của Giang Lâm khiến cô ta kiêng dè tôi.
"Cộp cộp cộp."
Tiếng bước chân vội vàng truyền từ trên lầu xuống, tôi mừng như điên, cuối cùng Hạ Đông Hải cũng đến, tôi ngẩng đầu thấy trên tay Hạ Đông Hải đang cầm một cây kiếm gỗ, đ.â.m thẳng về phía tôi và Giang Lâm.
Hơn nữa, cậu ta còn hét to: "Minh Dương, mau tránh ra."
Đại ca à, tôi bị Giang Lâm tóm chặt không buông thế này, chạy còn không nổi nữa thì tránh làm sao?
Giang Lâm coi tôi là lá chắn nên đẩy tôi về phía trước, tôi cảm giác như mình sắp đ.â.m vào cây kiếm mộc rồi, nhưng đúng lúc này, cây kiếm mộc như thể có mắt, vượt lách qua tôi rồi đ.â.m thẳng vào trán Giang Lâm.
Cơ thể Giang Lâm nứt toác ra, không thể nhúc nhích y như cương thi, Hạ Đông Hải bước vội qua đó, cắn rách ngón tay mình rồi vẽ phù chú gì đó mà tôi nhìn không hiểu lên mặt Giang Lâm, sau đó lấy một cái chai màu trắng ra.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Piu" một tiếng, hồn phách của Giang Lâm bay thẳng vào cái chai trắng của Hạ Đông Hải, Hạ Đông Hải nhanh nhẹn đóng chai lại, cái chai đó đung đưa "sạt sạt sạt" vài cái rồi từ từ yên lặng lại.
Tôi mệt mỏi tựa vào vách tường, chỉ về phía Hạ Đông Hải: "Cái đồ nhà cậu giấu đồ nghề lợi hại như thế, sao bây giờ mới lấy ra hả, lúc nãy tôi còn tưởng mình sẽ bị ăn thịt ngay trong lối thoát hiểm đó, dọa tôi hết hồn."
"Ha ha ha." Hạ Đông Hải nở nụ cười lưu manh: "Ăn thịt? Các cậu ai ăn ai còn chưa biết chắc đâu."
"Í?" Tôi biết Hạ Đông Hải đang nói đến Quỷ Diện Ban trên người tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-tan-nuong/chuong-212-con-duong-t-u-v-o-n-g-6.html.]
"Cậu dùng đồ gì mà trông lợi hại thế? Không ngờ còn có thể hút quỷ hồn vào nữa." Tôi nhìn chằm chằm vào cái chai trắng trong tay Hạ Đông Hải, nó chỉ dài khoảng 7-8 centimet, toàn thân chai sáng như bạch ngọc.
Hạ Đông Hải cẩn thận bỏ nó vào túi xám của mình, ra vẻ thần bí rồi nói: "Không nói cho cậu biết đâu, tóm lại là bảo bối, hôm nay tôi lại cứu cậu một mạng rồi, định báo đáp thế nào hả?"
Vài ba câu là Hạ Đông Hải lại nhắc đến tiền, tôi liếc Hạ Đông Hải một cái: "Hôm nay tôi xông lên để cứu cậu mà? Cậu còn đòi tiền tôi sao?"
Hạ Đông Hải gãi đầu: "Ha ha ha, thế thì chúng ta hoà."
"Đùng đoàng"
Tiếng sấm bên ngoài đinh tai nhức óc, Hạ Đông Hải và tôi đi xuống dưới lầu, tôi còn lo cho người chú đang ở dưới lầu sẽ bị doạ vỡ mật, dù sao tuổi của chú ấy cũng cao rồi.
"Chú ơi? Chú ơi?"
Tôi nhỏ giọng gọi, Hạ Đông Hải chỉ về phía cửa kính đang mở, tôi nghĩ có lẽ chú sợ quá nên chạy ra ngoài rồi, nhưng không phải cánh cửa đó đã bị khoá hai lớp rồi à?
"Hú hú hú."
Tôi và Hạ Đông Hải còn đang ngẩn người thì ba bốn xe cảnh sát đã vụt đến, một đám cảnh sát ập vào, đèn ở đây cũng sáng lên trong nháy mắt, ngay cả lãnh đạo của khoa cũng đi theo đến đây.
"Giơ tay lên!"
Đèn sáng lên quá bất ngờ, ánh sáng mạnh khiến tôi không mở được mắt ra nên lập tức nhíu lại, ngoan ngoãn giơ tay lên.
"Trời ơi, các cậu không sao chứ?" Giọng nói của người chú xen lẫn niềm vui sướng.
Tôi híp mắt nhìn người chú, người chú nói với cảnh sát dẫn đầu: "Họ chính là người bị nhốt với tôi ở chỗ này, tôi còn tưởng họ c.h.ế.t rồi."
"Cậu vẫn ổn chứ?" Người chú thấy tôi cả người toàn m.á.u thì giọng nói ngưng lại một chút.
"Mau lên, đưa hai người họ đến bệnh viện đi, số còn lại đi theo tôi lên trên kia." Mỗi người họ đều cầm theo súng, thần kinh của ai cũng căng như dây đàn.
Tôi rất muốn nói người ở trên đó đã c.h.ế.t rồi, nhưng Hạ Đông Hải liếc tôi một cái, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn leo lên xe cảnh sát rồi đến bệnh viện với cậu ta.
Đây là bệnh viện gần trường học của chúng tôi nhất, Hạ Đông Hải và tôi ở cùng một phòng bệnh, vừa mới vào, bác sĩ và y tá thấy m.á.u trên người tôi chảy đầm đìa, còn tưởng tôi bị thương nặng, muốn đẩy tôi vào phòng cấp cứu, kết quả là tôi phải lấy áo bệnh nhân rồi xông vào phòng tắm rửa, ngoài việc trầy da xước da ra thì cũng chẳng có vết thương nào nghiêm trọng.