Quỷ Tân Nương - Chương 202: H.ung Th.ủ Thực Sự (2)
Cập nhật lúc: 2024-04-24 11:00:59
Lượt xem: 216
Cô ấy vẫn như ngày trước, mái tóc dài xõa trên vai, cả người nồng nặc mùi máu.
Giang Lâm? Tôi có thể chắc chắn 100% là cô ấy rồi, chiếc túi bản giới hạn mà cô ấy cầm trên tay, ngày trước Phỉ Phỉ nhìn thấy còn đòi tôi mua cho nữa.
Tôi còn đặc biệt vào web để tìm giá, hơn 5 vạn tệ, vậy nên ấn tượng rất rõ.
Có điều, hình như đây không phải lúc nghĩ về mấy chuyện này, tôi vẫn là nên mau chóng trốn đi, nói không chừng lại bị cô ấy bám theo thì khổ.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi nhón chân bước nhẹ xuống từng bậc một. Để chắc chắn cô ấy không đi theo, tôi còn âm thầm quay đầu lại xem cô ấy có còn ở cửa thoát hiểm hay không.
Hả? Lạ thật, Giang Lâm đâu? Sao mới quay đi quay lại đã không thấy nữa rồi?
Bỏ đi, tôi và cô ấy cũng không có liên quan gì, nên nhanh lên thì tốt hơn.
Tôi vừa quay đầu, một gương mặt đẫm m.á.u vô cùng hung ác xuất hiện trước mặt tôi, trên mặt còn có rất nhiều vết khâu, nhìn mà phát sợ.
“Á” Tôi sợ hãi bịt chặt miệng, lùi lại một bước.
Đôi mắt như cá c.h.ế.t của Giang Lâm nhìn tôi chằm chằm: “Cậu nhìn thấy tôi?”
“Không nhìn thấy, không nhìn thấy.” Lời vừa nói xong, tôi liền âm thầm mắng bản thân mình là đồ ngốc.
Giang Lâm nở nụ cười nhè nhẹ, chầm chậm lại gần tôi, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, sắc bén quá rồi.
“Minh Dương, tôi ở đây mấy ngày rồi, cậu là người duy nhất nhìn thấy tôi.” Giang Lâm nói, ánh mắt ánh lên vẻ cầu khẩn.
“Dù tôi có nhìn thấy thì cũng không giúp gì được cho cậu đâu.” Tôi mạnh dạn bước thẳng xuống tầng, Giang Lâm muốn ngăn tôi lại, nhưng tay của cô ấy chỉ cần chạm vào tôi là sẽ bị bật ra, bàn tay trắng bệch trở nên xanh ngắt.
“A!” Giang Lâm ngồi xuống, bắt đầu nghẹn ngào khóc.
Tôi cứng lòng, cố phớt lờ Giang Lâm đi, nhưng Giang Lâm lại không bỏ qua cho tôi, nhanh chóng đi theo.
“Minh Dương, tôi không nhớ cậu là người lạnh lùng vô tình như vậy.” Thái độ của Giang Lâm bắt đầu thay đổi.
Có điều, một nữ sinh cao ngạo như cô ấy, thực sự không hợp diễn vai đáng thương như vậy, bởi kể cả khi đang cầu xin, ánh mắt cô ấy vẫn có chút gì đó rất kiêu ngạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-tan-nuong/chuong-202-h-ung-th-u-thuc-su-2.html.]
Tôi bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi căn bản không giúp được cậu đâu, bản thân tôi còn bao nhiêu chuyện chưa làm xong.”
“Minh Dương, tôi xin cậu đấy.” Giang Lâm đột nhiên quỳ xuống.
Tôi nhất thời hoang mang, không biết nên làm gì mới đúng.
“Nếu như tôi có cách thì tôi sẽ không cầu xin cậu đâu.” Hai mắt Giang Lâm đỏ hoe, vẻ mặt đáng thương.
Tôi ghét nhất là thấy phụ nữ khóc, Giang Lâm rơi nước mắt làm cho tôi có chút mềm lòng: “Giúp thế nào, cậu nói thử xem? Biết đâu tôi có thể giúp được....”
“Giúp được, chắc chắn là cậu giúp được.” Giang Lâm lau nước mắt, đờ đẫn đứng lên.
Người phụ nữ này vừa nãy rõ ràng đang đóng kịch, cô ấy nói nhỏ với tôi, cô ấy có thể đưa nick QQ của mình cho tôi, để tôi có thể vạch trần tên h.u.n.g t.h.ủ.
“Giang Lâm, cậu đùa à? Cậu đã c.h.ế.t rồi, cả trường đều biết chuyện này. Không, nếu mà đăng báo chuyện này thì cả thành phố đều biết mất, h.u.n.g t.h.ủ sao mà dám ra mặt gặp một hồn ma chứ.” Tôi cảm thấy cách của Giang Lâm thực sự không ổn.
Nhưng những gì Giang Lâm nói thực sự khiến tôi khâm phục IQ của cô ấy. Cô ấy bảo tôi đóng giả làm “người trong cuộc”, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình g.i.ế.t người trên sân thượng, dùng máy ảnh chụp lại, nếu như h.u.n.g t.h.ủ không muốn bị báo cảnh sát thì hãy ngoan ngoãn ra ngoài gặp tôi.
“Thế sao không đưa nick cho cảnh sát, để cảnh sát can thiệp.” Tôi dò hỏi.
Giang Lâm lập tức lắc đầu: “Không được, tôi phải tự mình xử đẹp hắn.”
Ánh mắt Giang Lâm ngập tràn sát khí, tôi nghĩ nếu như thực sự lôi được h.u.n.g t.h.ủ ra ngoài, vậy tên đó nhất định sẽ phải c.h.ế.t.
“Không được, tôi có thể giúp cậu, nhưng đây là giới hạn của tôi. Một là để cảnh sát giúp cậu, hai là thôi.” Tôi cũng nói thẳng luôn.
Giang Lâm cau mày do dự, cuối cùng cũng đồng ý.
Đã đi đến bước này rồi, cô ấy cũng không còn lựa chọn nào khác.
“Đúng rồi, h.u.n.g t.h.ủ là ai?” Tôi nhìn Giang Lâm hỏi.
Giang Lâm cắn môi đến trắng bệch, nói ra ba chữ mà tôi không nghe rõ lắm: “Dương Vĩ Phong.”
Dương Vĩ Phong? Mắt tôi mở to, đây là cái tên mà tôi chưa từng nghĩ tới. Bè phái của Trần Nam? Từ khi nào mà lại có gan lớn như vậy, dám động đến cả người phụ nữ của cậu ta?
“Cậu và Dương Vĩ Phong.........” Tôi muốn hỏi đứa bé trong bụng Giang Lâm có phải của Dương Vĩ Phong không, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, câu hỏi này vẫn là nên để trong bụng thì hơn.