Quỷ Tân Nương - Chương 18: Hồ Lô Thu Yêu (2)
Cập nhật lúc: 2024-04-21 15:42:28
Lượt xem: 796
“Minh Dương, Minh Dương ơi cứu em, Minh Dương cứu em với, quỷ, nữ quỷ muốn g.i.ế.c em, muốn g.i.ế.c em.” Phỉ Phỉ kích động từ trên giường ngồi dậy, đập vào mắt tôi là những vệt m.á.u khủng khiếp trên cánh tay cô ấy.
Mà móng tay trên tay cô ấy cũng rơi ra hai móng, mà cô ấy lại không hề cảm nhận được một chút đau đớn nào, hoặc đã bị tê dại rồi, từng giọt m.á.u đỏ tươi đó thấm đẫm chiếc chăn gấm hoa trắng.
Cô ấy mở đôi môi bầm tím, nhãn cầu lồi ra, hai tay ôm c.h.ặ.t lấy cánh tay tôi, thấp giọng nói: “Minh Dương, cứu em, anh cứu em với.”
Tôi ôm Phỉ Phỉ trong vòng tay, không ngừng an ủi cô ấy: “Không sao, Phỉ Phỉ em đừng sợ, anh ở đây, anh ở bên cạnh em.”
Dì Liên cầm chậu đồng trên đất lên chuẩn bị rời đi, tôi liếc mắt nhìn chậu đồng, thấy bên trong có một cục thịt, trong lòng liền căng thẳng hỏi: “Đây là gì?”
“Là đứa trẻ, cô Phỉ Phỉ đã có thai hơn ba tháng, do sợ hãi quá mức nên đã sẩy thai.” Dì Liên nói xong liền bảo tôi ở cạnh Phỉ Phỉ, rồi tự mình mang chậu đồng ra ngoài.
Hơn ba tháng? Đứa trẻ? Tôi lại không biết gì cả?
Không, không đúng, lúc ở trong thị trấn Phỉ Phỉ đã nói với tôi có “bạn cũ” đến, theo lý mà nói nếu như đã có thai thì “bạn cũ” không thể đến được.
*bạn cũ ở đây là ám chỉ đến kỳ kinh nguyệt.
Ôi, hiện tại không thể nghĩ đến những chuyện này, quan trọng nhất bây giờ là giúp Phỉ Phỉ nhanh chóng khỏe lại.
Tôi dỗ Phỉ Phỉ ngủ, cô ấy nắm c.h.ặ.t tay tôi sợ tôi sẽ lặng lẽ rời đi sau khi cô ấy ngủ say, lúc này trong lòng tôi tràn đầy tức giận đối với Mộ Thanh Thanh.
Trước đây sao tôi lại có thể tin lời của Mộ Thanh Thanh, bây giờ nghĩ lại thấy bản thân thật quá ngu ngốc, Mộ Thanh Thanh là quỷ nữ, tôi sao lại có thể tin lời một quỷ nữ cơ chứ?
Đến chiều bà nội cũng đến thăm Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ sợ hãi đến nỗi dù đã ngủ thiếp đi nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm gì đó, bà nội nhìn Phỉ Phỉ rồi nói thật đáng thương.
Bà nhìn tôi nhàn nhạt thở dài: “Minh Dương à, xem ra ác quỷ đó vẫn không chịu để cho Minh gia chúng ta được yên, bây giờ chỉ còn một cách thôi.”
“Là cách gì, bà nói đi, dù là cách gì cháu cũng sẽ làm.” Tôi nói ngay với bà mà không hề mảy may do dự.
Bà nội gật đầu đưa cho tôi một tấm huyết phù và một hồ lô, nói tôi hãy lừa Mộ Thanh Thanh xuất hiện, trước tiên dán tấm huyết phù lên trán cô ta, sau đó dùng hồ lô thu Mộ Thanh Thanh vào trong.
Tôi nhăn mặt không nhìn quả hồ lô, hồ lô này nhìn qua không khác gì với những quả hồ lô thông thường khác, chẳng qua trên thân có khắc thêm hình bát quái mà thôi.
“Cái này thật sự có tác dụng sao?” Tôi nhìn bà nội, trước đây tôi đeo huyết ngọc mà Mộ Thanh Thanh còn có thể dễ dàng tiếp cận, huyết phù này sợ rằng cũng không có tác dụng với cô ta.
“Đây là của Lý tiên nhân để lại, tuyệt đối hiệu nghiệm, bất kể yêu ma quỷ quái nào bị hút vào hồ lô này thì sau bảy bảy bốn mươi chín ngày đều sẽ hồn bay phách lạc.” Bà nội ôn tồn nói với tôi.
Hồn bay phách lạc? Tim tôi đột nhiên nhói lên, tay cầm hồ lô bắt đầu trở nên run rẩy, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh người phụ nữ bất lực bị người ta đè trên đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-tan-nuong/chuong-18-ho-lo-thu-yeu-2.html.]
“Làm gì vậy? Chẳng lẽ cháu vẫn còn do dự sao? Là quỷ nữ đó hung hãn quấy rối chúng ta, hoặc khiến cô ta tan thành tro bụi, hoặc chúng ta sẽ phải c.h.ế.t thê thảm, cháu tự mình chọn đi.” Ánh mắt thách thức của bà đã kéo tôi từ trong mơ hồ trở về thực tại.
Đúng vậy, là cô ta muốn hại chúng tôi, cô ấy đã hại Trương Kiến Nam, đã hại Phỉ Phỉ, ngay cả khi Tôn Tử dẫn cảnh sát đến, thì cảnh sát có thể làm gì một quỷ nữ chứ?
Tôi nhất định phải thu phục Mộ Thanh Thanh đó, bằng không tất cả chúng tôi đều phải c.h.ế.t.
Bà thấy tôi bày tỏ thái độ muốn bắt quỷ nữ mới yên tâm, vỗ nhẹ vai tôi bảo tôi phải cẩn thận.
Ánh nến lung lay, chớp mắt một cái trời đã tối rồi, hôm nay và hôm qua trời đều đổ mưa không ngừng, khiến tôi cảm thấy trong lòng rất bất an.
Tôn Tử vẫn chưa trở về, tôi càng tin chắc rằng lời của Mộ Thanh Thanh tối qua đều là nói đối, có lẽ Tôn Tử đã bị cô ta hại rồi.
Ly trà trước mắt đã nguội, tôi tự mình quay về phòng, bắt đầu gọi Mộ Thanh Thanh, Mộ Thanh Thanh rất nhanh đã đến, cô ấy mặc một bộ y phục bình thường, thanh tao như hoa cúc.
Nhìn thấy tôi cô ấy đã nhanh chóng chạy đến, hạnh phúc ôm lấy tôi, nhưng ngay sau đó liền chực trào nước mắt.
Tôi có chút sợ hãi, đang nghĩ không biết liệu Mộ Thanh Thanh có biết tôi muốn làm gì chưa?
“Cô, cô làm sao vậy?” Tôi lo lắng hỏi Mộ Thanh Thanh.
Mộ Thanh Thanh lắc đầu, đồ trang sức trên búi tóc cũng đung đưa theo, trông thật xinh đẹp, cô ấy chỉ nói cảm thấy hạnh phúc, có thể đứng trước mặt tôi như thế này cũng đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Âm thanh nghẹn ngào đó khiến tôi không nỡ xuống tay, nhưng khi tôi nghĩ đến Kiến Nam và Phỉ Phỉ đã bị hại, tôi liền kiên định nhân lúc Mộ Thanh Thanh đang mỉm cười lơ là cảnh giác liền dán huyết phù lên trán cô ta.
Cơ thể Mộ Thanh Thanh bắt đầu run rẩy dữ dội, trên gương mặt trắng bệch xuất hiện thi đốm đầu tiên, liền lập tức bắt đầu phân hủy nhanh chóng, gương mặt gớm ghiếc đó lần nữa lại xuất hiện trước mặt tôi.
“Tại sao, tại sao?” Mộ Thanh Thanh bị mất hai mắt, từ trong hốc mắt màu đen m.á.u không ngừng chảy ra.
Tôi đẩy tay Mộ Thanh Thanh ra: “Đừng trách tôi, là bản thân cô tự tạo nghiệt, hôm nay tôi phải thu phục cô, cô đừng hận tôi.”
Mộ Thanh Thanh cúi gương mặt gớm ghiếc đó xuống, đồ trang sức “bốp” một tiếng rơi xuống: “Em không hận anh, em chỉ muốn cùng anh sống bên nhau, nếu như Hứa Diệp anh muốn em tan thành tro bụi thì em cũng chấp nhận, làm đi.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mộ Thanh Thanh không hề phản kháng, cơ thể gầy yếu đứng cứng đờ trước mặt tôi, tôi nhận ra gương mặt chính mình đã đẫm nước mắt, bàn tay cầm hồ lô cũng theo phản xạ mà thả tay ra.
Rốt cuộc tôi cũng không thể xuống tay được, đối với Mộ Thanh Thanh tôi không có cách nào xuống tay được.
“Cô nói cho tôi biết, Kiến Nam đang ở đâu, bằng không tôi thực sự sẽ thu phục cô.” Tôi nghiến răng, gằn giọng nói.
Nhưng Mộ Thanh Thanh lại không nói câu nào, ngẩng đầu lên đã biến về lại gương mặt đáng yêu: “Hứa Diệp, anh thích nhất là nghe em hát, hãy để em hát một bài cho anh nghe.”
Khi cô ấy nói xong liền bắt đầu hát, là bài hát tôi đã nghe thấy trên tàu.