Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 166: Ngôi Nhà Ác Quỷ (10)
Cập nhật lúc: 2025-10-04 08:36:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lộc Kim Triều bảng quy tắc ở tầng một, trong lòng suy nghĩ một lát, đó hề do dự mà chạy băng qua hành lang, nhanh chóng chạy lối cầu thang hướng thẳng lên tầng ba.
“Đó, ?” Lộc Kim Triều chạy một đoạn dừng , cẩn thận cảm nhận sự đổi của cơ thể.
Vậy thì đồng đội của cô cứ tỏ cẩn cẩn thận thận, sợ bước nhanh quá biến thành “chạy” mà phạm quy tắc chứ?
Đồng đội của cô, khác hẳn với cô.
Lộc Kim Triều dừng cửa phòng của Thu. Vừa , quy tắc cấm xông phòng khác, thế là cô giơ tay gõ cửa.
Bên trong im lìm, .
Nhất Tiếu Hồng Trần
Lộc Kim Triều lùi nửa bước, nhấc chân, mạnh mẽ đá thẳng cánh cửa sắt đang đóng chặt!
— Rầm!
Tiếng va chạm cực lớn vang vọng, cánh cửa sắt đá bật tung, đập mạnh tường dội ngược , Lộc Kim Triều cưỡng ép phá cửa thành công.
Cô tại chỗ im lặng một lúc, vội bước ngay.
Xác nhận cơ thể biến hóa gì, xung quanh cũng hiện tượng bất thường, cô mới thử thăm dò bước trong.
Trong phòng ai.
Thu , ngay cả dì Đoạn và Tần Mộng cũng chẳng thấy bóng dáng.
Bố cục căn phòng chẳng khác gì phòng cô, nhưng tồn tại một sự khác biệt khổng lồ: trong phòng , hề xác chết.
Không xác chết, đồ đạc, cũng chẳng cái gọi là “giường”.
Đã giường, thì lấy tấm nệm m.á.u nhuộm đỏ như lời cô ?
Cô dối.
Mơ hồ, Lộc Kim Triều thấy tiếng khẩy vọng đến từ nơi xa.
Có thứ gì đó, khoảnh khắc , đang chế giễu cô.
Như “cuối cùng mày cũng phát hiện”, như “ ngờ bây giờ mày mới nhận ”.
Sắc mặt Lộc Kim Triều chẳng vì phát hiện mà đổi chút nào, thậm chí trong lòng chỉ cảm giác “quả nhiên là ”.
Những điều bất thường cô từng nhận thấy, những manh mối vụn vặt dẫn đến kết quả, khi bước căn phòng , cô phần nào đoán , chỉ là bây giờ một dấu vết rõ ràng hơn xác thực suy đoán đó mà thôi.
Cô hề kinh ngạc, chỉ cảm thấy, sự thật quả thực là kịch bản tồi tệ nhất.
Đồng đội của cô, đang lừa dối, đang che mắt cô.
Tại chứ?
Tất nhiên là cô chết.
Mà trong sân ga, kẻ cùng cô chẳng hề quen , thấy cô giết, thì còn thể là ai?
Đáp án vốn quá rõ ràng.
Bảng thông tin nhắc cô tìm sự thật về ma quái, rõ ràng chỉ cần sống sót ba ngày là , tại còn đặc biệt nhắc nhở tìm chân tướng?
Chân tướng quan trọng, quan trọng đến mức quyết định liệu cô thể sống sót rời khỏi đây .
Vậy đồng đội của cô nỗ lực tìm kiếm chân tướng ?
Không hề.
Chúng chỉ cố bám lấy cô, ngáng đường cô, thăm dò cô, diễn kịch một cách vụng về mặt cô.
Đây chính là sơ hở lớn nhất.
Ngoài , Lộc Kim Triều cũng đặc biệt để ý đến cách phân phòng.
301, 302, 303, cộng thêm Thu ở đối diện, phòng của đồng đội khéo léo bao vây lấy cô ngay chính giữa.
Phòng đặc biệt phòng của Thu ở đối diện, mà chính là phòng của cô ở trung tâm.
Sự thật chứng minh, đúng là trong phòng của Thu chẳng xác c.h.ế.t nào.
Trong sân ga, từng chi tiết nhỏ đều thể là manh mối, huống hồ là ba t.h.i t.h.ể c.h.ế.t t.h.ả.m như thế, thứ quan trọng đến , phòng khác , chỉ mỗi phòng cô ?
Số phòng rút thăm ngẫu nhiên, mà do chính đoàn tàu sắp đặt, chẳng lẽ đoàn tàu thiên vị đặc biệt cho cô?
Vậy thì chỉ thể là đồng đội của cô cần đến manh mối quan trọng đó.
Hơn nữa, họ cũng chẳng hề ý định điều tra phòng khác, chỉ giả vờ tỏ hứng thú, đồng loạt dừng câu chuyện bằng sự “từ chối”.
Lộc Kim Triều nhớ đến đêm qua, con quỷ gõ cửa ngoài hành lang, nó lượt gọi tên từng đồng đội của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-gap-quy/chuong-166-ngoi-nha-ac-quy-10.html.]
Nó nó là Thu, là dì Đoạn, là Tần Mộng.
Nó như đang bò hành lang, kề sát khe cửa trong, ngay cả tiếng gõ cửa cũng vang lên từ vị trí thấp sát đất.
nếu bản nó vốn chỉ còn nửa thể, c.h.é.m đứt ngang lưng thì ?
Âm thanh cô thấy, chính là tiếng nó dùng hai tay lê lết mặt đất.
“Còn cả những quy tắc bảng đen nữa.”
Mặc dù đồng đội của cô giả vờ , nhưng khi thấy quy tắc, chẳng tất cả đều chọn tuân thủ ngay ?
Ngay cả khi quy tắc đổi, họ vẫn cứ cẩn trọng tuân thủ tất cả những điều .
Nghĩ đến đây, Lộc Kim Triều chợt bừng tỉnh.
“Thì là …”
“Bởi vì chúng mày thể đổi quy tắc, cũng thể ngay lập tức xác định quy tắc hiện tại là gì, cho nên chúng mày buộc tuân thủ bộ.”
Lộc Kim Triều căn phòng trống rỗng, khẽ thở than:
“Người cần tuân thủ quy tắc đó… , mà là quỷ, đúng ?”
Trong khu chung cư ám, ngoại trừ thuê trọ là con , còn chẳng đều là quỷ ?
Người duy nhất cô thể chắc chắn là con , chỉ chính .
Còn những “đồng đội” khác, khi cô xuống tàu, chúng tồn tại sẵn trong sân ga .
Bọn chúng là là quỷ, cô xác định nổi.
Nếu giả thiết thành lập, thì căn phòng đặc biệt cũng chỉ 302, duy nhất thể thông qua việc phòng để đổi gian, cũng chỉ cô.
Còn đồng đội thì sẽ bao giờ khi nào gian đổi, vì thế chúng bắt buộc tuân thủ tất cả quy tắc .
Quy định “cấm bước khỏi cổng chung cư” chính là một dạng “bảo hộ” mà đoàn tàu đưa để cân bằng độ khó.
Bởi vì nhiệm vụ , ngoại trừ cô, thì chỉ còn ba con quỷ.
【Muốn ở đây ?】
Tấm da dê đột nhiên hiện .
【Ở khu chung cư cấm g.i.ế.c .】
“Không.” Lộc Kim Triều , bước ngoài cửa.
“Ở đây, chẳng tác dụng gì cả.”
Cấm g.i.ế.c , nhưng ba con quỷ đối mặt với cô, lẽ nào còn thủ đoạn nào ngoài g.i.ế.c chóc?
Nếu cô chỉ chăm chăm tìm cách co cụm sống sót ở đây, thì đến ngày thứ ba, liệu cô còn thể rời khỏi khu chung cư ?
Cô vẫn còn nhớ rõ t.h.ả.m cảnh ba t.h.i t.h.ể trong phòng!
Huống hồ, nếu ba đồng đội là quỷ, thì ba cái xác trong phòng cô là gì?
Là “nguyên bản” của đồng đội ư?
Nếu thế, tại tách riêng ?
Trong đó, chẳng lẽ còn che giấu bí mật nào khác?
Cô nhớ đến con quỷ đêm qua chỉ thể gõ cửa ngoài hành lang, nhớ đến ba câu chuyện nhỏ từ miệng ba đồng đội quỷ… tất cả đều đang cho cô rằng, lũ quỷ kìm hãm, và chúng đang tìm kiếm kẽ hở để thoát , nhằm chộp lấy cô.
【Ở khu chung cư , ít nhất cô sẽ c.h.ế.t ngay lập tức.】
Tấm da dê dường như đang nhắc nhở cô.
Lộc Kim Triều chẳng tin nó lòng .
“Ba đồng đội của tao, mày chúng nó ?”
Cô đổi chủ đề.
【Ừ nhỉ, nhỉ?】
【Thật thú vị.】
Lộc Kim Triều buồn để ý đến nó nữa.
Chỉ mới xác nhận ba đồng đội đều là quỷ thôi, vẫn đủ.
Bây giờ, bọn chúng ?
Ngay khi cô quyết định phá cửa phòng của Thu, ba liền “biến mất”.