Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 165: Ngôi Nhà Ác Quỷ (9)
Cập nhật lúc: 2025-10-04 08:36:34
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lộc Kim Triều về phía cô :
“Chính cũng hỏi, rốt cuộc các gì?”
Lẽ nào hành khách từ các trạm khác đều vấn đề về tinh thần ? Cô luôn cảm thấy đồng đội của quá mức quái lạ.
“Chúng gì ư? Chúng thành nhiệm vụ, rời khỏi đây.” - Thu đáp đầy lẽ đương nhiên.
Chẳng là nhảm ?
Thân thể Lộc Kim Triều bất chợt nghiêng tới , sát gần Thu: “Các quen ?”
Biểu cảm của Thu thoáng cứng : “Cô linh tinh gì thế?”
Lộc Kim Triều vẻ mặt cứng ngắc đó, mỉm :
“Chỉ là thấy kỳ quái thôi, là trạm cấp Giáp , mà khi nhiệm vụ bắt đầu, vẫn còn cố tình khiến bầu khí căng thẳng thế ?”
“Các cố ý ?”
Cố ý diễn cho cô xem.
Chỉ là màn diễn đầy sơ hở, trái càng khiến cô cảm thấy gượng gạo. Dù thì cũng diễn viên chuyên nghiệp.
“Có thể trả lời ?”
Cô gái tóc đen ghé sát hơn một chút:
“Các , rốt cuộc gì?”
“Cô hiểu lầm .” - Thu nhịn lùi về hai bước, kéo giãn cách.
Lộc Kim Triều thẳng , nụ mặt thu đôi chút, giọng điệu cũng trở về như thường:
“Hiểu lầm ? Không cả, quản các định gì, miễn đừng đến trêu chọc . Cho nên, các cũng đừng đến phiền .”
Còn về hợp tác, cô ý định hợp tác với đám nữa.
“Cô thấy hiếu kỳ ?” - Thu chợt hỏi.
“Không.” - Lộc Kim Triều dứt khoát trả lời.
Cô thật sự hiếu kỳ giữa bọn họ quan hệ gì, gì. Sở dĩ cô quan tâm, dò xét, chẳng qua chỉ vì lo cho bản . Nếu loại trừ khả năng gây nguy hại cho , thì những kẻ xa lạ đang nghĩ gì, mưu tính gì, cô quả thực chẳng quan tâm chút nào.
“ sẽ theo dõi các .” - cô thẳng.
Từ ba , Lộc Kim Triều cảm nhận một thứ khí tức nguy hiểm kỳ quặc. Cô cảm giác như thể bọn họ định bất lợi với .
“Cô cứ thẳng như ?” - Thu phần kinh ngạc.
“Chẳng ảnh hưởng gì cả.”
Cô mới chỉ sẽ quan sát bọn họ thôi, chứ hề , nếu cơ hội, nếu cần thiết, thì cô sẽ g.i.ế.c họ.
Lộc Kim Triều chắc ám ảnh hại , nhưng cô cũng chẳng ngại tay .
“Được thôi, quả thật cô nên cẩn thận một chút.” - Thu thấy cô thẳng thắn, dường như cũng lay động: “Bà Đoạn , thật sự quen, nhưng bà kéo và Tần Mộng về phe, hình như bà thực sự khó chịu với cô.”
“Còn và Tần Mộng, chỉ từng hợp tác một , tuyệt đối chẳng gọi là quen gì.”
“Đề phòng bất trắc, nghĩ nhất là cô đừng tách riêng. và Tần Mộng dẫu tính toán gì, thì cũng lấy con tàu chuẩn tắc hàng đầu, nhưng bà Đoạn thì khác.”
Thu đang ngầm ám chỉ rằng Lộc Kim Triều nhất nên ở cùng cô và Tần Mộng.
Lộc Kim Triều tin.
Cho dù những lời chân thành, thậm chí Thu vẻ là đáng tin nhất trong ba , cô vẫn tin.
“Được, cảm ơn cô, sẽ cân nhắc.” - Lộc Kim Triều mỉm , giọng điệu đặc biệt thành khẩn.
dứt lời, cô ý định kết bè với ai, lập tức xoay lên tầng ba.
Thu cô bỏ phía , bóng tối trong cầu thang che khuất gương mặt, ánh mắt theo bóng lưng Lộc Kim Triều dường như cũng nhuốm thêm một tầng âm u.
Cuộc đối thoại với Thu khiến Lộc Kim Triều càng thêm xác định một điều:
Lần , đồng đội đáng tin, tuyệt đối đề phòng.
Bọn họ chắc chắn… âm mưu.
Rốt cuộc là gì? Và vì ?
Xem , lẽ ngay từ khi bước khu chung cư , đám đưa quyết định .
Thời gian duy nhất để bọn họ bàn bạc, chính là lúc xuống xe lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-gap-quy/chuong-165-ngoi-nha-ac-quy-9.html.]
Mà bản cô là cuối cùng xuống xe.
như thì cần thiết ?
Khi đó chẳng chuyện còn bắt đầu ?
Chẳng lẽ do mệnh cách của ai đó đặc biệt, hoặc vì tác dụng phụ của vật phẩm linh dị buộc kẻ đó g.i.ế.c c.h.ế.t hành khách khác?
Khả năng nào cũng . Tóm , cô buộc cảnh giác với bọn họ.
Lộc Kim Triều trở tầng ba.
Trước khi mở cửa phòng, cô hít sâu một , điều chỉnh tâm trạng mới đẩy cửa .
Trong phòng, quả nhiên là một diện mạo mới.
Mặt đất phủ bụi dày, tấm vải trắng cũng từng lật lên.
Đây là phòng 3.
“Căn phòng và khu chung cư, từng đoán rằng mỗi thứ vấn đề riêng, nhưng rõ ràng sự đổi trong phòng biến đổi theo khu chung cư.”
“Bây giờ, cần xác nhận mục cuối cùng.”
Cô bước phòng, đóng cửa, đó lật hai tấm vải trắng xuống đất. Tiếp đó tới cửa, mở , thẳng xuống tầng một.
Trên đường, cô gặp mấy đồng đội, bọn họ dùng ánh mắt quái lạ cô, giống như đang một kẻ sai chuyện gì đó.
Lộc Kim Triều thấy sai.
Cô đến bảng đen tầng một, khi thấy nội dung, thở khẽ khựng trong khoảnh khắc.
【Cấm g.i.ế.c 】
Quy tắc đổi , và chỉ còn đúng một điều .
Đây là bảng đen 4.
“Cấm g.i.ế.c ?”
Quy tắc quá kỳ quái!
Nếu đây là điều bắt buộc tuân thủ, thì tại trong trạm xuất hiện điều cấm g.i.ế.c ? Điều vốn trái ngược với bản chất của trạm, với bản năng của quỷ.
“Hay là, đây chỉ là quy tắc dành cho khách thuê, còn quỷ thì cần tuân theo?”
Dẫu vẫn thật quái dị. Bởi cô từng trải qua những trạm như lò mổ, ở đó còn khuyến khích, thậm chí dẫn dắt hành khách tàn sát lẫn .
Hơn nữa, từng trải nghiệm, Lộc Kim Triều thể khẳng định: Mỗi một trạm đều khao khát chứng kiến cảnh hành khách c.h.é.m g.i.ế.c lẫn .
Nếu , thì bảng thông tin chờ tàu ở trạm 【Truyền Thừa】 cố tình gây hiểu lầm, khiến bọn họ tưởng rằng chỉ duy nhất một thể sống sót rời ?
“Nếu xuất hiện quy tắc cấm hành khách tàn sát lẫn , nghĩa là… quỷ trong trạm mạnh đến mức vượt quá giới hạn ?”
Chính vì thế, mới cần hạn chế con tàn sát lẫn .
Quy tắc khiến Lộc Kim Triều cảm thấy an tâm, trái , khí trong khu chung cư dường như càng trở nên lạnh lẽo.
“Có điều, bây giờ thể xác định một chuyện.”
Một chuyện từng khiến cô băn khoăn.
Nhất Tiếu Hồng Trần
Điểm mấu chốt khiến gian biến đổi, phần nhiều là khoảnh khắc cô bước phòng .
Cô chắc đó là vấn đề riêng của phòng 302, do nguyên nhân khác. Nếu thể, cô thử bước phòng của khác, bước .
đồng thời, một mối lo ngại khác cũng xuất hiện.
“Từ đầu tới giờ, gặp bảng đen nào lặp , nên trân trọng khu chung cư quy tắc ‘cấm g.i.ế.c ’ ?”
“Không.”
Suy nghĩ một hồi, Lộc Kim Triều lắc đầu phủ định.
Cấm g.i.ế.c ư, nhưng ở trong trạm tay, còn khối cách.
“Vẫn nhanh chóng xác nhận cho chắc.”
Một cảm giác gấp gáp dâng lên trong lòng cô.
Khu chung cư ngừng biến đổi gian, những quy tắc thoạt như thiện với hành khách, tiếng động quỷ dị ban đêm, và những đồng đội quái lạ…
Tất cả những thứ đó khi kết hợp , khiến Lộc Kim Triều dâng lên một dự cảm:
Nếu nhanh hơn một chút, e rằng tất cả sẽ muộn mất.