Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 162: Ngôi Nhà Ác Quỷ (6)
Cập nhật lúc: 2025-10-04 08:35:59
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Con quỷ ngoài cửa dùng danh nghĩa đồng đội mà gọi tên Lộc Kim Triều, nhưng cô phớt lờ nó. Kỳ lạ là nó cũng hành động đập cửa, dùng cách nào đó hợp lẽ thường để xông thẳng trong.
Chỉ cách một thời gian cất giọng gọi một , âm thanh mang theo chút cảm xúc, chỉ máy móc lặp lặp ba câu . Cho dù nhận bất kỳ hồi đáp nào, nó cũng chẳng hề đổi.
“Chẳng lẽ kéo dài như đến tận sáng ?”
Trong tình huống , nếu đổi là bình thường, khẳng định thể nào chợp mắt, thậm chí còn hoảng hồn cả đêm. Lộc Kim Triều vốn dĩ cần ngủ nhiều, cho nên cũng tạm coi như .
Điều khiến cô thấy phiền phức chính là: chỉ cần âm thanh còn tồn tại, cô bắt buộc luôn giữ tinh thần căng thẳng, tập trung cao độ. Tinh lực tiêu hao ngừng, nếu kéo dài suốt cả đêm, cho dù là cô cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, thậm chí tinh thần rối loạn.
rõ bên ngoài quỷ, cô thể nào buông lỏng cảnh giác.
Đây là cục diện lối giải, trừ phi cô lựa chọn mở cửa tìm hiểu, nhưng Lộc Kim Triều tuyệt đối sẽ .
Tiếng gõ cửa kéo dài thật lâu, bên ngoài chỉ ngừng lặp hành động . Lâu đến mức Lộc Kim Triều bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc ý nghĩa của việc nó là gì.
“Xem , nếu mở cửa, trả lời, nó cũng chỉ thể gõ cửa mà thôi.”
“Là bởi vì bây giờ là thuê phòng, là chủ nhân của căn phòng ?”
Nếu suy luận theo hướng , thì sẽ dẫn đến kết luận rằng “bên trong phòng độ an tương đối cao”.
Có điều, đây mới chỉ là ngày đầu tiên ở trọ, chuyện kỳ quái đầu tiên xảy , bây giờ kết luận còn quá sớm.
Chỉ là, điều khiến Lộc Kim Triều phần bất ngờ, chính là suốt cả đêm nay chỉ xảy đúng một chuyện “kỳ quái” như . Ngoài tiếng gọi cửa như chiếc đồng hồ báo thức nhắc nhở theo từng nhịp, thì chẳng thêm gì khác.
Mãi cho đến khi gần sáng, âm thanh ngoài cửa cũng bỗng chốc biến mất.
Ngày đầu tiên tại trạm cấp Giáp, cứ thế trôi qua trong yên .
Khi những tia sáng yếu ớt len qua ô cửa sổ dán đầy báo, Lộc Kim Triều thấy tiếng mở cửa từ phòng bên cạnh, thêm hai cánh cửa khác. Sau đó, cửa phòng cô cũng vang lên tiếng gõ:
“Tiểu Lộc, dậy ?”
Tiếp đến là một giọng khác:
Nhất Tiếu Hồng Trần
“Không lẽ gan to đến mức ở trong trạm mà ngủ say thế chịu dậy hả?”
“Ê?” Cửa phòng gõ thêm vài cái đầy mất kiên nhẫn: “Người chứ?”
Ngữ khí phần khó chịu, xen lẫn tò mò và nôn nóng.
“Không lẽ thật sự xảy chuyện ? Hay là… chúng phá cửa?”
Khi một giọng hăng hái bên ngoài định thực hiện kế hoạch , Lộc Kim Triều mở cửa .
Tầm mắt Tần Mộng chạm đến cô, trong ánh mắt thoáng lộ một loại cảm xúc khó gọi tên, như thất vọng, như thở phào nhẹ nhõm: “Cô ? Vậy lên tiếng?”
“ chỉ xác nhận gõ cửa là con .” Lộc Kim Triều bình thản đáp.
“Xác nhận cái đó gì… Cô đúng là cảnh giác thật.” Tần Mộng nhíu mày, khó hiểu cô.
Lời còn dứt, liền cảm nhận ánh mắt của Lộc Kim Triều chợt dừng mặt . Rồi vốn ít , tưởng như chẳng chính kiến mở miệng hỏi:
“Đêm qua gõ cửa phòng cô, cô thấy ?”
“Hả?” Trên gương mặt Tần Mộng thoáng ngẩn , dường như hiểu nổi Lộc Kim Triều đang gì: “...Gõ cửa gì cơ?”
Cô phản ứng một hồi: “Thật giả ? thấy, nhưng mà cũng ngủ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-gap-quy/chuong-162-ngoi-nha-ac-quy-6.html.]
“Cô lừa chứ?”
Nếu đúng là Lộc Kim Triều từng gõ cửa, mà Tần Mộng hề thấy, thì chuyện .
“Đùa thôi.” Người mặt bỗng : “Thật gõ là cửa phòng Thu, chỉ là cách âm chỗ kém, nên nghĩ chắc cô cũng .”
Lông mày Thu nhíu chặt: “Cô linh tinh gì thế? Căn bản cô từng gõ cửa phòng , thấy.”
“Ờ…” Lộc Kim Triều vẻ khó xử: “Thật sự là bậy đó.”
Vừa , cô đưa mắt về phía dì Đoạn. Chưa kịp mở miệng, phụ nữ trung niên đón lời:
“Tiếp theo định thật cháu gõ cửa phòng dì đấy chứ?”
“Không .” Lộc Kim Triều lắc đầu: “Chỉ là tiện miệng đùa thôi, đừng tiếp tục xoáy đề tài nữa.”
Tần Mộng thoáng lộ vẻ chán chường, Thu thì lẩm bẩm một câu rằng trò đùa chẳng buồn chút nào.
thế, chẳng hề buồn .
Lộc Kim Triều cũng thấy chẳng gì đáng .
Bởi vì, phản ứng của mấy chứng minh một việc mà cô hề ngờ tới.
Đêm qua, con quỷ gõ cửa, chỉ tìm đến cô.
“Đêm qua gặp chuyện lạ gì ?” Trong lúc cô đang suy nghĩ, dì Đoạn mở lời hỏi.
“Có.” Thu gật đầu: “Phòng của chắc cũng giống thôi, đều một phòng khách, một phòng ngủ. Trong phòng ngủ một cái giường, đó chỉ nệm. đêm qua vốn nghỉ nệm đó.”
Giọng điệu cô nghiêm túc, sắc mặt cũng : “Khoảng gần hai giờ sáng, bỗng cảm thấy nệm ẩm ướt.”
“Không mưa, cũng chẳng chỗ nào dột, trong phòng hề nước, nệm ướt ?”
Nghe tới đây, Lộc Kim Triều đoán diễn biến tiếp theo. Quả nhiên, Thu tiếp:
“ dậy xem, thì phát hiện giữa nệm loang một vũng máu.”
“Ban đầu còn tưởng tới kỳ, nhưng thời gian thì sai quá nhiều.”
“Hơn nữa, vết m.á.u quá dày, dày đến mức giống như m.á.u đang trào từ bên trong nệm .”
Nét mặt Thu thoáng đổi: “ thậm chí còn nghi ngờ trong nệm giấu một cái xác.”
“Sau đó, dám nữa, cũng chẳng dám gần cái nệm, chỉ c.ắ.n răng chịu đựng tới sáng.”
“Nghe thì… cũng đáng sợ lắm.” Tần Mộng kết luận, câu hiển nhiên khiến Thu vui, nên cô nghiêm giọng phản bác:
“Thế còn cô, bên cô xảy dị thường gì ?”
“Ừm… nửa đêm một bóng xuất hiện ngoài cửa sổ thì tính chứ?” Tần Mộng chớp mắt hỏi.
“Chỉ thế thôi ?” Thu định hỏi , bỗng ý thức một chuyện — cửa sổ trong căn hộ chỉ một chỗ, chính là phía ngoài tường.
Vậy mà phòng bọn họ ở tận tầng ba, tường ngoài tòa nhà chỗ nào để bám .
Tiếp theo là đến lượt dì Đoạn kể chuyện gặp tối qua. Bà vách tường trong phòng, từ một thời điểm nào đó bỗng xuất hiện dấu bàn tay máu. vì vị trí khá khuất, hơn nữa tường vốn bẩn thỉu, nên bà còn tưởng là sẵn từ đầu. Mãi đến khi đêm xuống, từng dấu m.á.u mới xuất hiện thêm, mỗi gần vị trí của bà hơn, bà mới nhận điều bất thường.
“Cứ như một con quỷ ẩn trong tường, đang từng bước bám sát vị trí của dì . May mắn là… chỉ mấy dấu tay máu, chứ thật sự con quỷ nào chui .”
Dì Đoạn thở phào tổng kết .