Quy Tắc Gặp Quỷ - Chương 159: Ngôi Nhà Ác Quỷ (3)
Cập nhật lúc: 2025-10-04 08:35:19
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy ở đây dù trao đổi cũng chẳng thu gì hữu ích, mà thời gian cũng còn nhiều, bèn chuẩn tiến tòa chung cư .
Nơi mấy tòa nhà giống hệt , hẳn xây dựng cùng thời điểm.
Bọn họ ngoài tòa nhà, bốn phía lặng ngắt như tờ, trái đều quần thể kiến trúc giống bao quanh. Lúc là 5 giờ 50 chiều, gian phủ lên sắc xám xịt và xanh thẫm nặng nề. Tầng một cửa hàng, song chẳng thấy ai trông coi, chỉ bảng hiệu neon nhấp nháy ánh đỏ mờ mờ.
Khung cảnh nơi đây toát cảm giác đè nén và hư ảo, như thể đang mắc kẹt trong cơn ác mộng của thế kỷ . Ngay cả cơn gió chiều thổi ngang qua ngã tư cũng tựa như ma quỷ đang phả lạnh lưng.
Chưa bước chung cư, bầu khí của nhiệm vụ gần như định sẵn. Sau khi bước , sự đè nén càng rõ rệt hơn.
Chung cư vẻ nhiều năm tu sửa. Vừa cửa, đập mắt chính là nền gạch đen sì và những mảng tường loang lổ. Không khí vương mùi mốc nhẹ, lẫn mùi rác rưởi thối nồng. Trên trần, bóng đèn kiểu cũ ố vàng, đen kịt, trong lòng dường như còn nhốt xác côn trùng.
Cửa chung cư là cửa sắt, thang máy. Tay vịn cầu thang loang lổ vết gỉ sét, dường như lâu ai dọn dẹp.
“Chỗ chắc còn ai sống nữa nhỉ?”
Thu dùng chân hất sang bên túi rác chắn giữa lối cùng mấy quả trái cây thối rữa, cau mày mạng nhện vắt ngang góc tường.
“Có vẻ bỏ hoang .” Ánh mắt của dì Đoạn rơi lên những cánh cửa sắt, cái mở cái đóng. Qua khe hở thể thấy bên trong hầu hết hoang phế từ lâu.
Mấy tới cửa cầu thang. Trước khi bước , họ thấy bức tường loang lổ treo một tấm bảng đen cũ kỹ.
Trên bảng vẫn còn vương một dòng chữ. Lộc Kim Triều cẩn thận nhận , xác nhận rằng đó :
【Trong chung cư , cấm ồn ào, cấm chạy trong hành lang, cấm bỏ rác trong phòng.】
“Đây là cái gì?” Lông mày Thu từ nãy đến giờ từng giãn : “Là điều cấm kỵ ? Phạm thì ma đuổi giết?”
“Cứ thế mà lộ liễu ngay đây ? Chẳng quá đơn giản ?” Tần Mộng nheo mắt, tỏ vẻ đồng tình.
Thấy sắp cãi , dì Đoạn - lớn tuổi nhất - vội lên tiếng ngăn: “Thật giả gì thì cũng nên cố gắng tuân theo thôi, chẳng hơn ?”
Lộc Kim Triều im lặng, chăm chú quan sát tấm bảng và xung quanh.
Chữ bảng ngay ngắn, như thể in , thấy thông tin gì hữu dụng.
Tần Mộng và Thu cuối cùng cũng cãi vã, nhưng vẫn hậm hực trong lòng. Lộc Kim Triều thật sự hiểu hai ưa đến thế, lẽ là “khí trường hợp”?
đến tận ga cấp Giáp , chẳng lẽ ngay cả diễn chút bề ngoài cũng ?
Hay đây chính là “bề ngoài” của bọn họ?
Thấy sắp đến 6 giờ, để phòng ngừa bất trắc, cả nhóm quyết định vội khám phá tòa nhà, mà hết về phòng riêng của , đảm bảo đúng 6 giờ sẽ mặt trong phòng. Mỗi nửa tiếng để dò xét phòng , đến 6 giờ 30 thì cửa tập hợp, cùng thám hiểm bộ tòa chung cư.
Trước khi phòng 302, Lộc Kim Triều quan sát sơ qua những phòng khác ở tầng ba. Khác với tầng một, phòng ở đây đều đóng kín, hành lang cũng gọn gàng, đầy rác như tầng.
Có điều tường và đèn cũng vẫn cũ nát chẳng kém gì.
Thời gian gấp rút, cô chỉ kịp liếc nhanh vài cái, ấn tay nắm cửa, mở phòng 302.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-tac-gap-quy/chuong-159-ngoi-nha-ac-quy-3.html.]
Phòng 302 trông cũng bỏ hoang một thời gian, song nội thất bên trong dọn , ngược còn phủ vải trắng, khác hẳn vẻ bẩn thỉu hỗn loạn của tầng một.
Ngoại trừ bụi dày, cửa sổ dán kín báo chí che hết ánh sáng khiến phòng tối om, bóng đèn chập chờn, thì ít 302 qua vẫn là một căn phòng “bình thường”.
Trước khi vén vải trắng, Lộc Kim Triều nghĩ .
Dù thế nào cô cũng vén lên. Đây là phòng ga tàu phân cho cô, cô buộc nắm rõ bên trong những gì, chỗ nào khả năng dị thường. Khi cô nắm lấy tấm vải dày phủ bụi kéo lên, thứ ẩn giấu bên khiến cô lạnh sống lưng.
Chiếc sofa cũ rạch toạc, nhồi bên trong là một t.h.i t.h.ể thối rữa, m.á.u đông thành lớp vỏ đen kịt dính nhầy. Trên cơ thể méo mó còn cắm bốn cánh tay và đùi vốn thuộc về nó. Dù ngũ quan mục nát khó , nhưng từ cái miệng há to và tứ chi vặn vẹo vẫn thể mường tượng nỗi gào thét đau đớn khi chết.
Một cái xác vặn vẹo đến nỗi chỉ thôi khiến sởn gáy.
Mà đây mới chỉ là tấm vải đầu tiên.
Trong lòng Lộc Kim Triều thoáng lạnh. Trong phòng còn ba tấm vải phủ như thế.
Cô bắt đầu cân nhắc: nếu căn phòng , liệu coi là vi phạm “ phận thuê” khiến ma quỷ đến sớm ?
Chỉ mất vài giây, Lộc Kim Triều khống chế tâm tình, tiến đến tấm vải phủ thứ hai - hình dáng tựa như “tivi”.
Trước khi vén, cô chuẩn tinh thần. đến khi vén lên, cảnh tượng mắt vẫn khiến cô khiếp sợ.
Trên kệ tivi, là chiếc tivi to tướng như cô tưởng, mà là một cái chặt cụt tay chân, phần bụng mổ phanh, nội tạng moi sạch, đó là chính cái đầu của nạn nhân.
Hai chữ “tàn nhẫn” cũng đủ để hình dung t.h.ả.m trạng . Ngay cả Lộc Kim Triều cũng thẳng cái xác rữa nát .
Tấm vải cuối cùng phủ lên “bàn ăn”.
Khi vén lên, để lộ bàn là một t.h.i t.h.ể tay chân còn nguyên, chi thừa, chỉ đơn giản là chặt ngang eo, ép sát sàn nhà.
Nhất Tiếu Hồng Trần
So với hai cái , cái khiến Lộc Kim Triều bất giác thở một nhẹ nhõm.
Dù cũng là man rợ, nhưng ít nhất nó khiến cô chấn động thêm.
Theo từng tấm vải lật lên, mùi hôi thối mục rữa và tử khí nặng nề dần lan tràn khắp căn phòng, hòa lẫn cùng bụi bặm và sự ẩm mốc ban đầu.
Cửa sổ che kín, ánh đèn vàng ảm đạm, những t.h.i t.h.ể c.h.ế.t trong tình cảnh quái dị và kinh khủng - tất cả đều đang gào lên về sự đè nén và bất thường nơi đây.
Mà giờ, cô thành thuê mới của căn phòng .
“Vậy thì, khi tới, nơi xảy chuyện gì?”
Lộc Kim Triều đè nén cảm giác khó chịu, cẩn thận quan sát ba thi thể.
Những cái xác , rốt cuộc cho cô điều gì?
Cô xổm xuống, gần những cái xác, tỉ mỉ tìm kiếm từng manh mối thể.
Đáng tiếc là, trong tình trạng phân hủy quá nặng, gần như còn sót thông tin hữu ích nào. Điều duy nhất thể xác nhận, là thời điểm tử vong của ba dường như gần .
Dù , mức độ thối rữa của họ cũng chẳng khác biệt bao nhiêu.