Quý Phi Nương Nương Vinh Sủng Bất Suy - Chương 41: Vẫn bị cắn

Cập nhật lúc: 2025-11-30 13:19:33
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảnh Hoa Diễm chẳng lấy gì lạ khi thấy Khương Vân Nhiễm tới.

Hắn phe phẩy quạt xếp trong tay, dáng vẻ thong dong, chỉ nhàn nhạt :

"Vào ."

Khương Vân Nhiễm dắt T.ử Diệp lên lầu.

Hôm nay trong lầu chỉ Lương Tam Thái hầu hạ bên cạnh, những khác đều thấy .

Giữa sảnh, một khối băng lớn đặt ngay ngắn, làn lạnh nhè nhẹ lan , xua tan cái oi nồng giữa hè.

Cảnh Hoa Diễm khoác một chiếc bào gấm mỏng màu xanh trúc, nhàn nhã, tay cầm một quyển sách, vẻ đang thư giãn hóng mát.

Vừa thấy , Khương Vân Nhiễm liền hành lễ:

"Thiếp khấu kiến bệ hạ, vạn phúc kim an."

Lương Tam Thái hiểu ý, liền bước , nhẹ nhàng dẫn T.ử Diệp rời khỏi.

Cảnh Hoa Diễm đưa tay hiệu:

"Ngồi xuống, chuyện ."

Rồi hỏi:

"Sống trong cung thế nào?"

Khương Vân Nhiễm xuống, rót một chén rượu cho , nhẹ giọng đáp:

"Rất ."

Cảnh Hoa Diễm như chút bất ngờ:

"Thế nào ?"

Nàng đưa mắt , ánh mênh mang như sóng nước, khóe môi ẩn ý dịu dàng:

"Được gả cho trong lòng, ngày ?"

Cảnh Hoa Diễm bật , tiếng trầm thấp vang trong lồng ngực, phần nhẹ nhõm, phần vui vẻ, khiến dáng vẻ nghiêm nghị cũng lộ nét phóng khoáng như thiếu niên.

Hắn hỏi:

"Ngươi từng gặp trẫm, trẫm là trong lòng? Khương Tuyển thị, ngươi mới cung, trẫm thích gì. Trẫm cho ngươi , trẫm ghét nhất là lừa."

Khương Vân Nhiễm chớp mắt, hề lùi bước:

"Bệ hạ qua ‘nhất kiến chung tình’ ? Người tuấn tú như rồng như phượng, ai động lòng?"

Câu thật khéo, đúng ý.

Cảnh Hoa Diễm khẽ, đưa tay vẫy nàng.

Một làn gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo sợi tóc mềm bên trán nàng, khiến dung nhan như vẽ càng thêm nổi bật.

Nàng chút e lệ, nhưng vẫn bước tới gần.

Chỉ một bước, hương hoa nhài thoang thoảng phảng phất quanh mũi.

"Bệ hạ…" – Nàng khẽ mở lời.

Hai tiếng còn dứt, một cánh tay rắn rỏi kéo mạnh, cả rơi lòng n.g.ự.c .

Hương long diên quen thuộc lập tức xâm thở.

Khương Vân Nhiễm cứng đờ, nửa nửa quỳ trong lòng , dám nhúc nhích.

"Bệ hạ… chuyện giữa ban ngày, e là… …" – Nàng đỏ mặt, khẽ .

Cảnh Hoa Diễm khẽ bật .

Hôm nay tâm ý bệ hạ xem chừng vui, nhất là khi thấy Khương Vân Nhiễm, nét mặt càng dịu hơn.

Thấy nàng phần ngượng ngùng, Cảnh Hoa Diễm đưa tay chỉnh tư thế, để nàng yên trong lòng .

Hai cận kề, cảnh tượng phần quá đỗi mật.

Khương Vân Nhiễm chỉ thấy tiếng tim vang bên tai, từng nhịp rõ ràng: thình thịch, thình thịch, bình như khi.

Bệ hạ hỏi:

“Sao ngự hoa viên?”

Khương Vân Nhiễm nghiêng đầu, khẽ tựa vai , giọng nhẹ:

“Thiếp hóng mát một chút.”

Nàng dừng một lúc, tiếp:

“Trước đây từng đến ngự hoa viên, đó là lỡ dấn bước, lòng hoảng loạn, chẳng kịp gì. Sau nhớ , cảm thấy cảnh sắc nơi đây , hôm nay mới to gan .”

Cảnh Hoa Diễm khẽ hỏi :

“Thật ?”

Khương Vân Nhiễm khẽ gật đầu:

“Vâng.”

Cảnh Hoa Diễm :

“Nếu thấy trong cung nóng nực, cứ cho tới hầm băng lĩnh một khối. Tuyển thị như nàng, vẫn phần định lệ.”

Khương Vân Nhiễm đáp ngay, im lặng một hồi, mới khẽ gọi:

“Bệ hạ...”

Giọng nàng mềm mại như gió sớm.

Cảnh Hoa Diễm vẫn ôn hòa như :

“Sao thế?”

Hai gần, chẳng khác gì đôi uyên ương quấn quýt. ánh mắt chẳng , chỉ lặng lẽ dựa sát.

Khương Vân Nhiễm khẽ hỏi:

“Vì bệ hạ cho Tuyển thị?”

Nàng nhớ rõ bảy ngày , trong ngự hoa viên, bệ hạ từng hỏi nàng điều gì.

Lúc đó nàng đáp khéo:

“Dân nữ chẳng mộng cao vọng lớn, chỉ mong cơm ăn áo mặc, thể bình an.”

Cảnh Hoa Diễm khi nàng chăm chú, khẽ :

“Vậy thì ở trong cung, bên cạnh trẫm, nàng sẽ như ý.”

Dứt lời, liền để Lương Tam Thái tự tay đưa nàng về.

Giờ nghĩ , Khương Vân Nhiễm vẫn hiểu rõ vì Cảnh Hoa Diễm quyết định như thế.

Nghe nàng hỏi, đưa tay nâng nhẹ cằm nàng, ánh mắt dịu dàng.

Hoa văn sen ngự thêu trán nàng khẽ ánh lên trong bóng nước, như ẩn như hiện, khiến rời mắt.

Hắn khẽ :

“Vì nàng . Đó là lý do.”

Khương Vân Nhiễm sững .

Ngay đó, cúi đầu, nhẹ hôn lên trán nàng.

“Nếu nàng thể nhất kiến chung tình." – Hắn mỉm – “...Trẫm cũng .”

Khương Vân Nhiễm chớp mắt, hàng mi dày cong như cánh bướm.

Nàng vươn tay, nhẹ nắm lấy ngón tay :

“Hậu cung mỹ nữ ba ngàn, bệ hạ nắm cả thiên hạ trong tay... Thiếp là gì giữa chốn ?”

Cảnh Hoa Diễm để mặc nàng nắm lấy tay , đáp.

Ánh mắt rơi xuống mặt hồ mặt, sóng gợn lăn tăn, chẳng khác gì tâm tình lúc – lặng lẽ mà khó dò.

Gió bỗng nổi lên, cành mai vàng lay động, vang lên từng tiếng rào rạt.

Khương Vân Nhiễm chậm rãi thẳng dậy từ trong lòng bệ hạ, lấy một cái hà bao thêu tinh xảo, đặt tay Cảnh Hoa Diễm.

“Mấy hôm nay thấy ánh dương, liền thêu hà bao cho bệ hạ. Không bệ hạ ưa hoa văn gì, nên chọn văn Như Ý Đồng Tâm, xưa nay dùng nhất.”

Tay nghề thêu của nàng vốn xuất chúng, đường kim mũi chỉ tinh tế vô cùng.

Cảnh Hoa Diễm đưa tay vuốt hoa văn, đưa lên mũi khẽ ngửi.

“Ly Lạc hương?”

Khương Vân Nhiễm gật đầu, mỉm :

“Lần thấy bệ hạ nóng, mùi hương giúp hạ nhiệt, an thần, hợp đeo mùa hè.”

Cảnh Hoa Diễm vẫn chăm chú hà bao, hồi lâu mới :

“Đeo cho trẫm.”

Khương Vân Nhiễm nhẹ tay treo hà bao lên thắt lưng , cùng chỗ với ngọc bội song lý.

Đến khi , nàng mới trấn định, Cảnh Hoa Diễm chút né tránh.

Nàng đưa tay nâng viên ngọc bội lên, ngón tay lướt nhẹ:

“Miếng ngọc thật.”

Cảnh Hoa Diễm tay vòng lưng nàng, nhẹ siết , ép nàng sát ngực.

Hơi nóng phả đến, khiến sống lưng nàng như bốc lửa.

“Là , là quen?”

Câu hỏi của đột ngột, như một lưỡi d.a.o bén nhọn c.h.é.m xuống, khiến lòng nàng khẽ động.

Cảnh Hoa Diễm vốn đa nghi, từng để kẻ nào nguy hiểm ở gần bên. Hắn giữ nàng bên , một phần là vì nàng mang cảm giác quen thuộc khó tả, phần khác là rõ căn cơ của nàng.

Hắn thích khác điều khiển, càng quen một nữ t.ử xa lạ nhưng khiến lòng chao đảo như khống chế từng bước.

Khương Vân Nhiễm rõ điều đó, nhưng nàng vẫn từng bước dẫn theo ý .

Nàng mỉm , buông viên ngọc bội, đầu ngón tay vươn lên nhẹ điểm n.g.ự.c :

“Đối với , trong cung thứ gì cũng quý, cũng — từ vườn hoa đến ngọc ngà châu báu. bệ hạ…”

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt sâu lắng, dịu dàng mà kiên định.

“Bệ hạ là thứ quý nhất, độc nhất trong cung .”

Tay Cảnh Hoa Diễm khẽ siết, theo sống lưng nàng từng tấc một, như dò xét từng đường nét quen thuộc.

Trong lòng hẳn là d.ụ.c vọng, mà là ham tìm hiểu — thấu nàng, lớp ngoài lẫn lớp trong, để xem nàng rốt cuộc là ai, từ đến.

Ngay lúc , cúi đầu, báo , cướp lấy đôi môi đỏ như son của nàng.

“Ưm…”

Khương Vân Nhiễm giật , theo phản xạ mở miệng, môi va răng , mùi m.á.u nhè nhẹ lan .

Nàng kêu đau, chỉ nhẹ rên một tiếng.

Nàng như đẩy bệ hạ , để xem thương thế của .

Cảnh Hoa Diễm dễ gì chịu buông tay?

Tay siết chặt, đem nàng ôm lòng, cho Khương Vân Nhiễm lấy một thở. Hơi thở nóng như lửa, mùi long tiên hương nồng nặc, khiến đầu óc nàng choáng váng, lòng rối bời.

Nàng giơ tay gầy, khẽ đẩy n.g.ự.c , buông .

“Bệ hạ… …”

Khương Vân Nhiễm khó nhọc lên tiếng, nhưng giọng tan nụ hôn dữ dội. Lưỡi nàng run rẩy, cả mềm nhũn.

Cảnh Hoa Diễm chịu dừng .

Hắn như dã thú lâu ngày mới bắt mồi ngon, mắt đỏ hoe, say mê mà cướp lấy từng thở cuối cùng của nàng.

Mãi đến khi cảm thấy bờ vai nàng khẽ run, mới từ tốn buông .

Khương Vân Nhiễm thở gấp, ho khan hai tiếng, đưa tay vỗ ngực.

Cảnh Hoa Diễm lúc khôi phục vẻ trầm như ngày thường, nhẹ giọng vỗ lưng nàng, tuy giọng chút khàn, nhưng sắc mặt vẫn ung dung.

“Đỡ hơn ?”

Nghe ba chữ , nàng run lên, ngẩng đầu , ánh mắt hoảng loạn dừng nơi môi .

Môi Cảnh Hoa Diễm vốn nhạt, lúc phiếm hồng, khóe môi còn vương chút m.á.u đỏ.

Nàng c.ắ.n trúng.

Khương Vân Nhiễm luống cuống, đưa tay run run sờ lên vết thương.

Cảnh Hoa Diễm tránh.

Tay nàng nhỏ nhắn, mềm mại, vết chai do thêu thùa.

“Bệ hạ, sai .”

Thương đến thánh thể, dám nhận ?

Thấy nàng kinh hoảng, Cảnh Hoa Diễm thu nghi ngờ, đưa tay nắm lấy tay nàng.

“Không ." Hắn dịu giọng: "Sợ cái gì?”

Khương Vân Nhiễm đỏ mặt, cúi đầu, lấy khăn lau môi, cũng chẳng rõ đang lau gì.

Trong lòng rối loạn.

“Bệ hạ… giữa ban ngày ban mặt, thể càn như …”

“Sao ?”

Cảnh Hoa Diễm ngả , kéo nàng cùng dựa bên gió thu nhè nhẹ.

“Trẫm là thiên tử. Trẫm gì, thì đó.”

“Khương Tuyển thị, từ nay về , nàng còn là tú nương nữa.”

Tay Cảnh Hoa Diễm thong thả vuốt hà bao đeo lưng nàng, miệng nhàn nhạt:

“Sau nàng là phi t.ử của trẫm, là của trẫm. Hãy tự nhiên một chút.”

“Không ai dám bất kính với nàng.”

Khương Vân Nhiễm cúi đầu, mắt rơi tay .

Cảnh Hoa Diễm đang vuốt hà bao — kiểu dáng giống hệt như hà bao nàng từng . Trên thêu hai chữ: “Như ý, đồng tâm.”

Đó là lời chính miệng nàng . Nàng thật lòng mến , cùng thuận hòa, lòng như một. Một nữ t.ử nếu dốc lòng lấy lòng nam nhân, thì ngoài tình ái , còn vì điều gì nữa?

Khóe môi Khương Vân Nhiễm khẽ cong, nở nụ ngượng ngùng mà dịu dàng.

"Vâng, hiểu ."

Giọng nàng nhẹ nhàng, như xuyên qua năm tháng, vượt cả sinh tử, vọng ngoài cửa sổ, lẫn sắc thu phơi phới.

"Thiếp sẽ đợi, đợi đến ngày thật sự trở thành của bệ hạ."

Khương Vân Nhiễm tựa lòng , khe khẽ hỏi:

"Bệ hạ sẽ để chờ lâu, ?"

Cảnh Hoa Diễm bật khẽ, lồng n.g.ự.c khẽ rung:

" . Trẫm hứa, sẽ để nàng chờ quá lâu."

"Chờ trẫm tra rõ phận của nàng, ngày … sẽ đến."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/chuong-41-van-bi-can.html.]

Sau đó, hai cùng sách.

Cảnh Hoa Diễm chẳng lấy lạ khi nàng chữ, giống như từ đầu Khương Vân Nhiễm là hiểu văn tự, thông sách nghĩa.

Lương Tam Thái bưng khay bước , mỉm :

"Đây là dưa mật và nho sữa ngựa Tây Vực mới tiến cống. Tiểu chủ nếm thử một miếng xem thích ."

Khương Vân Nhiễm gật đầu cảm tạ, đưa tay lấy một miếng nếm thử.

"Ai nha, ngọt quá!"

Nàng ăn thêm một miếng nữa, cảm khái:

"Trái ngon như , từng ăn qua, quả là vật quý hiếm đều tụ hội về Trường Tín cung."

Cảnh Hoa Diễm ngẩng đầu, chỉ thản nhiên :

"Chút nữa bảo ngự thiện phòng đưa thêm."

Khương Vân Nhiễm tít mắt:

"Bệ hạ thật ."

Cảnh Hoa Diễm vẫn nàng, chỉ lật sách, giọng nhàn nhạt:

"Chỉ thôi ?"

Ánh mắt bén như d.a.o quét qua mặt nàng, như thấu tâm can.

“Cho nàng chút trái cây là đủ ?”

Hắn hờ hững :

“Trẫm còn thể hơn, xem nàng biểu hiện thế nào.”

Khương Vân Nhiễm cúi đầu, . Một lát , nàng nhẹ tay nhét một quả nho miệng .

“Bệ hạ ăn hoa quả , thanh phế tiêu nhiệt.”

Nàng chống khuỷu tay lên bàn, khẽ nghiêng , đưa tay đút nho cho .

Cảnh Hoa Diễm hé miệng cắn, đầu ngón tay nàng khẽ lướt qua môi , nàng đỏ mặt né sang một bên, dám gì thêm.

Trong phòng, chỉ còn tiếng nước sôi ùng ục từ lò .

Cảnh Hoa Diễm cũng gác sách, cùng nàng ăn hoa quả.

Chợt hỏi một câu, chẳng báo :

“Ở Thính Tuyết cung, nàng sợ ?”

Khương Vân Nhiễm ngừng tay, ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt:

“Sợ gì cơ?”

Hắn nàng, giọng chậm rãi:

“Đã c.h.ế.t một , sợ ?”

Khương Vân Nhiễm bỗng bật , nhét một quả nho tay .

“Thiếp kể chuyện cho bệ hạ nhé?”

Cảnh Hoa Diễm yên lặng, đưa tay đón lấy.

“Có một cô bé, từ nhỏ sống cùng mẫu . Mẹ cô bệnh tật, nhà nghèo, hai con chỉ dựa sống qua ngày.”

“Lúc lên năm, dạy cô may vá, cầm kim.”

“Đến mười tuổi, lâm trọng bệnh, t.h.u.ố.c nào cứu , mất trong một căn nhà tranh rách nát.”

Cảnh Hoa Diễm , chỉ nhẹ nhàng buông chiếc quạt xuống, lòng chợt thấy nóng ran.

Hơi thở cũng dần chậm .

"Năm trong nhà nghèo túng, cô bé tuổi còn nhỏ, chỉ chạy khắp nơi nhờ hàng xóm giúp đỡ, mới miễn cưỡng lo xong tang lễ cho mẫu . Mấy hôm đầu, cô còn ngủ cùng t.h.i t.h.ể của .”

Khương Vân Nhiễm tới đây thì ngừng, thêm gì nữa.

Một lúc , mãi đến khi thần trí , nàng mới khẽ cất lời:

"Cho nên cô sợ c.h.ế.t, cũng chẳng sợ quỷ. Từ năm mười một tuổi nơi nương tựa, một một , gì mà sợ nữa?"

Cảnh Hoa Diễm nghiêng đầu, nàng.

Lời của nàng bình tĩnh, mặt mày cũng chẳng đổi sắc. Đôi mắt trong veo, lặng lẽ , hề xao động.

Nỗi đau năm xưa, dường như năm tháng chôn lấp.

Nàng giống như quên mất từng mất trong cảnh .

Cảnh Hoa Diễm vươn tay, bảo nàng đặt tay lòng bàn tay .

Bàn tay nàng lành lạnh, nắm lấy, khẽ:

"Thính Tuyết cung là nơi hợp với nàng nhất."

Khương Vân Nhiễm hiểu điều đó. Thính Tuyết cung chủ, tạm thời cũng hàng xóm. Người hầu đều do nàng chọn, là nơi yên nhất với nàng lúc .

Nàng từng xin Cảnh Hoa Diễm cho Tiểu Đa và Thanh Đại đến hầu hạ, do dự liền đồng ý.

Chính vì thế, bên ngoài mới lời tiếng .

Người nàng thất sủng, đày đến nơi vắng lạnh như lãnh cung, tuy phong là tuyển thị nhưng từng thị tẩm, e là chẳng còn hy vọng.

Cho nên, Ngự thiện phòng mới dám mặt ngoài kính cẩn, trong lòng khinh thường.

Bên hầm băng cũng dám giữ băng phát.

Có lẽ lâu nữa, Thượng cung cục cũng sẽ bạc đãi nàng.

rõ là lời dối, dù hiểu vị đắng, nàng vẫn ngẩng đầu, mỉm với Cảnh Hoa Diễm:

"Thần … đa tạ bệ hạ thương xót."

Cảnh Hoa Diễm bỗng mặt , buông tay , chỉ nhàn nhạt :

"Biết là ."

Khương Vân Nhiễm lâu, chờ ăn xong một đĩa nho, liền dậy cáo lui.

Đợi bóng nàng khuất lùm mai, Lương Tam Thái mới bước tới, dâng cho hoàng đế.

"Bệ hạ, cần sai để ý Khương Tuyển thị ?"

Ý là giám sát.

Cảnh Hoa Diễm khẽ , đặt chén xuống:

"Không cần."

Hắn hai miếng mật còn , cũng chẳng chê, ung dung nhấm nháp.

"Tin bên Nghi Loan vệ thế nào ?"

Lương Tam Thái khom đáp:

"Chưa thấy Tưởng đô đốc hồi bẩm."

Đỗ Dương ở ngay phía đông Ngọc Kinh, khoái mã chỉ mất nửa ngày đường.

Ngay khi Khương Vân Nhiễm xuất hiện, ám thám theo lệnh chạy về điều tra.

Tới nay tám ngày, vẫn tin báo.

Hoặc là phận nàng thật sự đơn giản, hoặc là quá phức tạp đến mức tám ngày vẫn tra rõ.

Dù thế nào, cũng đều thú vị.

Nghi Loan vệ là đội cấm vệ hoàng gia, mô phỏng theo Cẩm Y vệ thời , chuyên tra xét và giám sát quan .

Những năm cuối tiên đế bệnh nặng, Cảnh Hoa Diễm lập thái tử, lòng trung của Nghi Loan vệ cũng dần lay động.

Khi , đô đốc Nhân Tuệ thái hậu nắm giữ, theo sai khiến của bà.

Lúc Cảnh Hoa Diễm mới lập Thái tử, tiên đế tuy còn tại vị nhưng chẳng còn sức, cũng đổi đầu Nghi Loan vệ. Phải đến khi Cảnh Hoa Diễm đăng cơ, mất trọn ba năm mới hết đám cũ trong Nghi Loan.

Nay, chức Đô đốc Nghi Loan vệ do Tưởng Trường Châu nắm giữ — vốn là bạn học võ từ nhỏ của bệ hạ, cùng lớn lên, thiết như , trung thành hai lòng.

Trong triều, mà Cảnh Hoa Diễm thật lòng tin, Tưởng Trường Châu chắc chắn đầu.

Nghe y hồi báo tình hình, Cảnh Hoa Diễm chau mày:

“Truyền khẩu dụ trẫm, bảo Tưởng Trường Châu trong ba ngày hồi đáp.”

Lương Tam Thái thế rùng một cái, vội vàng lĩnh mệnh:

“Dạ!”

Lúc trong lòng y bỗng sinh nghi: Vị Khương tuyển thị , vẻ thật sự tầm thường

Từ nhỏ theo hầu bên cạnh Cảnh Hoa Diễm, Lương Tam Thái hiểu tính bệ hạ rõ như lòng bàn tay. Người như Cảnh Hoa Diễm, nếu chút tình cảm, tuyệt chẳng để ý ai tới .

Nàng phong tuyển thị, nào chuyện khách sáo theo lệ thường.

Người trong cung đồn bệ hạ ưa Khương tuyển thị, e là cũng chẳng hiểu gì về bệ hạ.

Khương Vân Nhiễm phong vị, chỉ vì một lẽ — bệ hạ nàng.

Là hoàng đế, một nữ nhân chẳng khó. , vẻ khác...

Lương Tam Thái dám nghĩ sâu nữa, khom tiến đến, thấp giọng:

“Hạ thần thấy Khương tuyển thị thích nho sữa ngựa với dưa mật. Nếu , xin ngự thiện phòng đưa thêm vài phần? Trước đây nàng từng ăn qua.”

Cảnh Hoa Diễm liếc y một cái, ánh mắt lạnh như sương.

Lương Tam Thái vẫn khẽ:

“Ái chà, là hạ thần nhiều chuyện .”

Cảnh Hoa Diễm hừ một tiếng:

“Ngươi là Lương gia gia của Tư Lễ Giám, chút chuyện cũng hỏi trẫm?”

Lương Tam Thái bật , vội đổi giọng:

“Tiểu nhân thì là gì mà gia với giếc, ngài mới là tiểu gia gia của thần đó!”

Cảnh Hoa Diễm nhịn , đưa chân đá y một cái:

“Mau việc, mà chướng mắt.”

Bên , Khương Vân Nhiễm về đến Thính Tuyết cung, liền thấy ngự thiện phòng mang đồ tới.

Hai quả dưa lớn tròn mẩy, một giỏ nho sữa ngựa, còn đọng sương mát lạnh, hẳn mới mang từ hầm băng .

Tiểu hoàng môn kính cẩn :

“Lương công công đích dặn, tiểu nhân chọn loại nhất đem đến. Tiểu chủ mấy hôm nay mau dùng, để quá ba ngày e hỏng mất.”

Khương Vân Nhiễm mỉm :

“Thay tạ ơn long ân bệ hạ.”

Tiền Tiểu Đa thì đưa hoàng môn tận cửa, nhắc gì đến chuyện ngự thiện phòng lạnh nhạt , còn ngợi khen bọn họ bận rộn, nhân lực thiếu thốn.

Chờ trở , Khương Vân Nhiễm vỗ tay, vui vẻ :

“Nào, cùng ăn dưa nào!”

Thính Tuyết cung rộn rã bao nhiêu, thì Linh Tâm cung yên tĩnh bấy nhiêu.

Đức phi nương nương nhắm hờ mắt, nghiêng tựa giường quý phi.

Quế Hương hầu một bên, đang nhẹ nhàng đ.ấ.m chân.

Mai Ảnh cô cô ghế thêu phía , chậm rãi cắt móng tay cho nàng , dám lơ là.

Ánh nắng ấm, trong điện sáng rỡ, cửa sổ mở rộng, gió mát thổi mang theo lạnh từ băng giám.

Từ Đức phi vốn sợ nóng, trong phòng dùng băng suốt ngày, phân lệ thường đủ, cứ xin thêm.

Lúc , bên ghế tròn đối diện giường quý phi, một nữ t.ử mặc cung trang đang .

Lưng thẳng, dáng cứng cáp, luyện võ.

Cô mày kiếm mắt dài, gò má rõ nét, thần sắc cứng rắn, ánh mắt sáng như gương, lộ vẻ nữ nhi hào kiệt.

Cô chính là Tư Đồ mỹ nhân – đang sủng ái trong cung hiện nay.

Tư Đồ thị vốn xuất nhà võ, cha là dũng tướng nơi biên ải, mười sáu tuổi trận, đến khi cô chào đời, ông là danh tướng nổi tiếng.

Tư Đồ thị cung ba năm , đến nay vẫn ân sủng, vị trí mỹ nhân.

Thêm một bước nữa, chính là danh phận chủ vị, hàng cửu tần.

Trong cung vài chuyện giấu , như việc Tư Đồ và Từ thị đều là nhà võ, cùng phe trong triều, cho nên cung, Tư Đồ mỹ nhân cũng thuận lý mà ở trướng Từ Đức phi.

Hai thiết, thường qua .

Lúc Tư Đồ mỹ nhân đang nhấp , nhẹ giọng an ủi:

“Nương nương trời sinh quý tướng, bệ hạ quên . Lúc chẳng qua là kém vận, qua một thời gian nữa, bệ hạ tự nhiên sẽ nhớ đến.”

Từ Đức phi trong nhà , liền dịu , hề kiêu ngạo như thường, thiết với Tư Đồ thị. Nghe xong lời , liền sang cô, dịu giọng :

“Ngươi xem ngươi kìa, ăn mặc mộc mạc quá. Mai Ảnh, lát nữa đem nhuyễn yên la mà Thái hậu ban xuống, đưa cho Tư Đồ mỹ nhân . Muội , ngươi sống , bản cung cũng yên lòng.”

Lời chân tình, khiến cảm động.

Tư Đồ mỹ nhân vội dậy:

“Không dám để nương nương hao tổn, nương nương đối với thần như , thật chẳng lấy gì báo đáp.”

Từ Đức phi khẽ thở dài, thu tay về, phất tay bảo Quế Hương lui xuống, tựa tay Mai Ảnh mà thẳng dậy:

“Giờ bản cung thể gặp bệ hạ, giữ cũng vô ích. Không bằng để ngươi dùng, nếu bệ hạ thấy hợp mắt, nó liền đáng giá.”

Tư Đồ mỹ nhân còn định từ chối, nhưng Từ Đức phi sa mặt:

“Nghe bản cung, đừng nữa.”

Tư Đồ mỹ nhân lúc mới khom tạ ơn.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.

Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện,..v..v.. là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Hai chuyện một hồi, liền nhắc đến Khương Vân Nhiễm.

“Vị Khương Tuyển thị rốt cuộc là chuyện gì ?”

Từ Đức phi đó bệ hạ răn dạy, đóng cửa suy xét ba tháng. Tận đến Trung thu mới ngoài.

Không chỉ vì thời hạn hết, mà cũng vì chiến sự Ô Thành nổi, Trung Nghĩa Bá mặc giáp trận, liều vì nước. Việc mở cấm của Từ Đức phi, cũng xem như vì nể mặt Trung Nghĩa Bá.

Từ đó, nàng càng kiêng dè, ít lui tới trong cung. Mọi tin tức đều do Tư Đồ mỹ nhân nàng truyền .

Tư Đồ mỹ nhân đang bóc quýt, lời liền nheo mắt .

Cô ngẩng đầu, chậm rãi nhỏ:

“Nương nương cần để bụng nàng . Thiếp …”

Lời còn dứt, bên ngoài một cung nữ bước nhanh .

Là Ngân Hạnh — đại cung nữ trong Linh Tâm Cung.

Sắc mặt Ngân Hạnh khó coi, vội vàng bẩm:

“Nương nương, bên hầm băng hôm nay băng đủ, băng chúng xin thêm thể đưa tới.”

Sắc mặt Đức phi lập tức sa sầm, chân mày nhíu chặt.

“Quá quắt!”

 

 

Loading...