Quý Phi Nương Nương Vinh Sủng Bất Suy - Chương 19: Bệ hạ, thần thiếp sẽ luôn ở trong lòng bệ hạ, đúng không?
Cập nhật lúc: 2025-09-28 04:21:52
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảnh Hoa Diễm xưa nay việc chẳng theo lẽ thường.
Xuân về, trong Trường Tín cung tường cao vách dày bắt đầu hầm hập nóng. Thay vì ở Lưu Quang Trì hóng mát như khi, hôm nay Hoàng đế đến Ngự hoa viên tắm nắng.
Nguyễn Hàm Chương chỉ đành theo hầu.
Nàng về, mỉm với Mạnh Tuyển thị:
“Hôm nay tiện chuyện trò, để khi khác rảnh, sang thăm.”
Mạnh Tuyển thị vui vẻ đáp:
“Vậy tỷ mau trang điểm , về cung .”
Nguyễn Hàm Chương dặn Thanh Đại tiễn cô ngoài, đó để Hồng Tụ hầu sửa soạn.
Nàng chải tóc theo kiểu Phi Vân, cài đôi trâm xích kim đính lưu ly, váy hồng nhạt thêu cành uốn lượn, nhẹ tay điểm chút son môi.
Tiểu Liễu công công chờ ngoài điện, nàng cũng chẳng cầu cầu kỳ, chỉ một tuần là xong.
Lúc Nguyễn Hàm Chương bước khỏi Đường Lê Các, ánh nắng chiếu xuống gương mặt nàng càng thêm rạng rỡ.
Tiểu Liễu công công đúng mực, cung kính thưa:
“Bệ hạ dặn tiểu nhân đến đón nương nương, sợ rằng đường mỏi mệt.”
Lời dứt, kiệu ngọc đặc biệt ban thưởng chờ sẵn.
Đoạn đường rung lắc, kiệu chầm chậm từ cửa nam Ngự hoa viên thẳng đến Lãm Nguyệt Các sâu trong rừng mai.
Từ ngày cung, Nguyễn Hàm Chương vẫn Bội Lan quản chặt, từng đặt chân đến nơi . Giờ vén rèm kiệu , cảnh vật bên ngoài khiến nàng ngỡ ngàng.
Hoa nở rộ, chim hót vang. Cỏ cây xanh mướt, đình đài soi bóng nước. Một bước một cảnh, giống như lạc chốn tiên.
Qua Khúc Thủy đình, xuyên rừng trúc thơm, theo dòng sông mà đến, kiệu cuối cùng dừng Lãm Nguyệt Các.
Lầu các dựng núi giả, như thể mọc từ đá, cảnh với vật hoà một, khiến Nguyễn Hàm Chương khỏi thầm kinh ngạc.
“Lên bằng lối nào?” Nàng hỏi khẽ.
Tiểu Liễu công công hiếm khi nở nụ :
“Thỉnh nương nương theo lối .”
Men theo khe đá mà , quanh co vài bước thì tới chính điện.
Nguyễn Hàm Chương ngẩng đầu :
“Quả thật kỳ diệu.”
Lên tới lầu hai, vòng qua bình phong, nàng liền trông thấy Cảnh Hoa Diễm bên cửa sổ, tay nâng chén .
Trong điện bày biện thanh nhã, chẳng nhiều đồ quý giá, chỉ để lắng tâm thưởng cảnh ngoài khung cửa, gió mưa nhẹ nhàng, ánh xuân độ.
Nguyễn Hàm Chương phía bình phong, chắp tay khẽ cúi:
“Thần tham kiến bệ hạ, chúc bệ hạ vạn an.”
Cảnh Hoa Diễm đầu, mỉm :
“Ái phi, đây .”
Nguyễn Hàm Chương bước tới, nhẹ nhàng xuống đối diện.
Vừa yên vị, nàng thấy cành mai vàng ngoài cửa đang độ bung nở, sắc vàng nhạt như cánh bướm sắp bay, mùi hương theo gió đưa , dịu dàng thấm tâm tỳ.
Nàng khẽ :
“Đây là đầu thần đến Ngự hoa viên, đa tạ bệ hạ ban ân.”
Lương Tam Thái tiến lên dâng , bày hai đĩa điểm tâm nàng ưa thích lặng lẽ lui .
Trong Lãm Nguyệt Các, chỉ còn hai .
Cảnh Hoa Diễm cất giọng:
“Tại nay từng đến?”
Cảnh Hoa Diễm khẽ hỏi nàng.
Nguyễn Hàm Chương chớp mắt :
“Thiếp nào dám tự tiện đến ? Đợi bệ hạ triệu thì sẽ theo, đó mới phép.”
Lời tuy mềm mỏng, nhưng ý rõ ràng, qua thấy thuận tai. Cảnh Hoa Diễm hề thấy phiền, chỉ vì nàng năng nhẹ nhàng, như đang đùa cợt.
Hắn khẽ:
“Ngươi đúng là dối.”
Nguyễn Hàm Chương nâng chén , mỉm kính :
“Tạ bệ hạ ban cảnh , cho thưởng xuân.”
Cảnh Hoa Diễm nâng chén đáp lễ:
“Ngày xuân mỗi năm, hoa mai nở rộ, tiếc rằng chẳng bao lâu. Chỉ cần một trận mưa, liền rụng sạch cả cành.”
Nguyễn Hàm Chương cảnh sắc ngoài cửa sổ, thản nhiên đáp:
“Không , chỉ cần gốc còn, sang năm nở. Có lòng đợi, xuân sẽ đến.”
Một trận gió nhẹ thổi qua, mùi hoa thoảng trong điện.
Cảnh Hoa Diễm ngắm nàng, khẽ :
“Ngươi thật kiên nhẫn.”
Nguyễn Hàm Chương còn kịp đáp, bên ngoài tiếng bước chân khẽ.
Chẳng bao lâu, Lương Tam Thái bước , cung kính thưa:
“Bệ hạ, Bảo Lâm nương nương, quý phi, Đức phi, Mai Chiêu Nghi và Mộ Dung Tiệp dư đang cùng dạo vườn, hiện ở gần sông Dẫn Thắng.”
Cảnh Hoa Diễm gật đầu, sang hỏi Nguyễn Hàm Chương:
“Ái phi, cùng ?”
Nếu là kẻ khác, e rằng khó lòng đáp lời, nhưng Nguyễn Hàm Chương thì . Nàng lập tức dậy, hành lễ :
“Xuân quang rạng rỡ, cảnh như tranh, thể bỏ lỡ?”
Nói xong liền mỉm , ánh mắt đắc ý:
“Hơn nữa, là bệ hạ đích mời , chẳng chuyện thường .”
Được sủng thì dáng vẻ của sủng.
Cảnh Hoa Diễm bật thành tiếng:
“Không sợ các nàng ngầm chèn ép ngươi ?”
Lời dứt, Lương Tam Thái đổ mồ hôi lạnh.
Nguyễn Hàm Chương tiến lên nửa bước, tay nhẹ khoác lấy cánh tay hoàng đế, nũng nịu:
“Thì chứ? Chỉ cần bệ hạ còn nhớ đến , chẳng sợ gì cả. Thiếp luôn ở trong lòng bệ hạ, ?”
Cảnh Hoa Diễm cúi đầu nàng, thấy gò má hồng lên, đuôi mắt cong cong, xinh tự đắc.
Như mèo nhỏ, nhẹ nhàng bước lên n.g.ự.c , còn “meo” một tiếng thật mềm.
Ai mà chẳng động lòng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/chuong-19-be-ha-than-thiep-se-luon-o-trong-long-be-ha-dung-khong.html.]
Hắn khẽ thở dài, :
“Ngươi thật là …”
trả lời câu hỏi của nàng.
Nguyễn Hàm Chương trong lòng mắng thầm: Lão hồ ly, nửa lời hứa cũng chịu .
Ngoài mặt vẫn tươi như hoa, theo qua đường giả sơn, đến khi bước mới buông tay.
Cảnh Hoa Diễm thấy thế liền trêu:
“Không sợ ?”
Hôm nay tâm tình xem khá , còn nhã hứng đùa nàng vài câu.
Nguyễn Hàm Chương ngẩng đầu, đáp:
“Thêm một chuyện bằng bớt một chuyện, đạo lý vẫn nhớ.”
Đế Phi sóng bước bên , thong thả qua rừng mai, hướng về sông Dẫn Thắng.
Hôm , Cảnh Hoa Diễm vận áo cổ tròn tay hẹp màu trúc thanh, thắt lưng buộc đai bạch ngọc, đầu đội mũ cùng chất, cả tuấn tú tiêu sái, dáng như công tử quý tộc.
Còn Nguyễn Hàm Chương dung mạo kiều diễm, ánh mắt ôn hòa, sóng vai bên , thật đúng là một đôi trai tài gái sắc, trời đất cũng tác thành.
Lương Tam Thái theo bóng lưng hai , bất giác nhớ tới lời Diêu tướng từng , quả thật vài phần đạo lý.
Cảnh Hoa Diễm khẽ :
“Vài hôm nữa, Nguyễn ái khanh cùng nhà sẽ cung, nếu ăn gì, chỉ cần bảo cung nhân báo một tiếng cho ngự thiện phòng là .”
Nguyễn Hàm Chương mới phong Bảo lâm, nay gặp đúng lúc phụ tròn bốn mươi tuổi, bệ hạ đặc ân cho cả nhà cung đoàn tụ, thật là sủng ái tột bậc.
Chỉ tiếc nàng nương nương chủ vị, ngự thiện phòng dẫu cũng dám tùy tiện nịnh bợ. Phía còn mấy vị chủ cung cao ngất, ai dám vượt lễ? Nếu tỏ thiết quá, khác chê .
Muốn ăn mì, vẫn tự cho tới báo , món nào ngoài quy định cũng dùng bạc túi riêng.
Nguyễn Hàm Chương ngạc nhiên, hỏi nhỏ:
“Bệ hạ cũng để tâm mấy việc vụn vặt trong cung ?”
Cảnh Hoa Diễm bật khẽ, tay phe phẩy quạt xếp, rõ tiếng kêu thanh thoát.
“Chuyện nhỏ? Không hẳn .”
“Hậu cung - tiền triều; trong cung - ngoài phố, thật đều một lẽ. Kẻ quyền, thế, chẳng khác gì1 ngoài chợ.”
Hắn lớn, chỉ đủ để Nguyễn Hàm Chương , giống lời thì thầm giữa phu thê.
“Đạo đối nhân xử thế, qua . Kẻ , kẻ nuôi lòng — mới là đạo. Trong cung càng cần như thế.”
Nguyễn Hàm Chương lặng lẽ lắng .
Từ nhỏ nàng mẫu cùng Lý ma ma dạy bảo cẩn thận, cầm kỳ thư họa đều qua, chuyện y d.ư.ợ.c hương liệu cũng bỏ sót. Thế nhưng quan trường cung cấm, phép nước đạo — là thứ nay từng chạm tới.
Cảnh Hoa Diễm lớn lên trong Trường Tín cung, mang long mạch, cửu ngũ chí tôn, tầm của thể đem so với nữ quyến chốn khuê phòng?
Lúc lời , tuy như trách nhẹ, nhưng trong đó chỉ điểm nhiều điều.
Nguyễn Hàm Chương hiểu rõ, tâm tính nam nhân, nhất là kẻ ở ngôi cửu ngũ, thường kiêu ngạo, thích hiểu lòng.
Cảnh Hoa Diễm :
“Bên ngoài thiên hạ rộng lớn, làng xã, huyện trấn, mỗi nơi mỗi , mỗi nhà mỗi chuyện. Có chuyện mâu thuẫn thì cũng dễ dàn xếp.”
“ trong cung thì khác.”
“Cả trăm cả ngàn , giam trong một mảnh trời đất, tranh chỗ , đoạt sủng ái, giành một ánh mắt của trẫm, chuyện nhỏ cũng thành to. Nơi càng hẹp, mâu thuẫn càng sâu.”
Nguyễn Hàm Chương gật đầu, trong lòng dần hiểu rõ. Nàng nhẹ giọng hỏi:
“Bệ hạ thấy như quá đáng ?”
Cảnh Hoa Diễm đáp, chỉ xoạt một tiếng mở quạt, khẽ lay lay, ánh mắt xa xăm — như thể chuyện sớm quen thuộc đến nhàm chán.
Không , nhưng cũng chẳng thể đổi .
Chuyện vốn sâu xa, Nguyễn Hàm Chương khẽ đầu, ánh mắt sáng trong, ngửa mặt với Cảnh Hoa Diễm:
“Bệ hạ thật .”
Cảnh Hoa Diễm còn kịp hiểu nàng là vì , chợt bên bờ suối tiếng quen cất lên:
“Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn an!”
Hắn chạm nhẹ trán nàng, xoay về phía tiếng :
“Chư vị ái phi, bình .”
Lúc , Diêu Quý phi, Từ Đức phi, Mai Chiêu Nghi và Mộ Dung Tiệp dư đang trong đình nghỉ mát tám mái bên dòng suối Dẫn Thắng, bóc quýt uống , trông như vô cùng hòa thuận.
Nhìn cảnh xinh, Nguyễn Hàm Chương khỏi thầm nghĩ: Cảnh Hoa Diễm thật là phúc.
Chỉ là, khi thấy bệ hạ dạo vườn cùng nàng, ngoại trừ Diêu Quý phi, sắc mặt ba vị còn đều vui, rõ ràng chẳng ai bằng lòng.
Chào hỏi xong, Cảnh Hoa Diễm xuống, Diêu Quý phi liền dịu dàng mỉm :
“Nguyễn cũng . Gần đây thăng Bảo Lâm, bổn cung còn kịp chúc mừng. Hôm nay thật khéo, dịp gặp mặt, coi như là bù .”
Cô xưa nay vẫn ôn nhu lễ, trong cung khen là bậc hiền hậu.
Nguyễn Hàm Chương vội đáp:
“Đa tạ Quý phi nương nương ban ân. Thiếp vốn định vài hôm nữa đến thỉnh an cảm tạ, nay gặp gỡ thật là hữu duyên.”
Nói , nàng khom , hướng các phi tần hành lễ:
“Đa tạ Quý phi, Đức phi, Mai Chiêu Nghi và Mộ Dung Tiệp dư nương nương ban thưởng. Thiếp nhất định kính cẩn giữ , hết lòng hầu hạ bệ hạ.”
Từ Đức phi nhạt:
“Ngươi cũng xứng phụng dưỡng bệ hạ ?”
Lời chẳng chút nể nang. Nguyễn Hàm Chương nàng tính tình thẳng thắn, là học võ, năng vòng vo, dẫu mặt hoàng thượng cũng chẳng đổi lời.
Nàng đỏ mắt, vội vã lùi một bước, tỏ vẻ uất ức:
“Thiếp ý đó... Đức phi nương nương hiểu lầm? Bệ hạ cũng xin chớ trách .”
Dáng vẻ đáng thương của nàng khiến cũng xót lòng.
Cảnh Hoa Diễm bưng lên uống một ngụm, liếc nàng một cái, chậm rãi hỏi Từ Đức phi:
“Hôm nay Đức phi ?”
Từ Đức phi cụp mắt, tay khẽ nhéo tay áo, giọng nhẹ :
“Không ... là lỡ lời vì chút ghen với Nguyễn .”
Lời dứt, Mộ Dung Tiệp dư – mới khỏi bệnh – bỗng bật :
“Đức phi tỷ tỷ đường đường là bậc phi vị, ghen với một Bảo lâm?”
Cô nghiêng đầu, ánh mắt ngời sáng:
“Muội thấy, nên ghen là tỷ Thính Tuyết cung chúng chứ.”
Nói xong, cô sang Nguyễn Hàm Chương, mỉm :
“Có , Nguyễn ?”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện,..v..v.. là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_