Quý Phi Nương Nương Vinh Sủng Bất Suy - Chương 17: Có thể thấy được đối phương là muốn đẩy ta vào chỗ chết

Cập nhật lúc: 2025-09-28 04:21:50
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyễn Hàm Chương chỉ khẽ mỉm , thêm lời nào.

Nữu cô cô vẻ hiểu rõ, ngược Vệ Bảo lâm ở một bên ho nhẹ một tiếng, chậm rãi cất lời:

“Nếu vị Sầm thái y thật sự giỏi giang như lời đồn, khi nương nương nhiễm bệnh, phát hiện điều gì bất thường?”

Nàng bưng chén nhấp một ngụm, ngẩng đầu thở dài:

“Dù cho lùi một bước mà , nếu quả trúng Nhuyễn cốt tán, dùng trong đôi ba ngày là thể thấy dấu hiệu. Nương nương bệnh lâu, Thái y viện ngày ngày hầu mạch, nếu y thuật của cao minh thật, chẳng thấy phát hiện gì từ sớm?”

Từ ngày quen , Vệ Bảo lâm vốn là trầm lặng.

Ngoài đầu thỉnh an, từng vài câu thật tâm cùng Nguyễn Hàm Chương, thì ngày thường hầu như khỏi cửa.

Nàng giống như nhánh cỏ Huyên Thảo trong gió lớn nơi Trường Tín cung vàng son – yếu ớt, mong manh, một trận gió mạnh cũng đủ khiến nàng gãy đổ, huống chi là mưa gió cung đình.

Có lẽ, khi Nguyễn Hàm Chương cung, nàng vốn như thế.

Bởi , Nguyễn Hàm Chương mới thấy rõ ánh mắt ngạc nhiên của Nữu cô cô, tựa hồ đến nay mới đầu thật sự thấy bộ mặt thật của Vệ Bảo lâm.

Mộ Dung Tiệp dư thì điềm nhiên.

lặng lẽ Vệ Bảo lâm xong, cuối cùng thở dài một tiếng, giọng thong thả:

“Khi còn ở trong tộc, phụ thường , Định Khương tuy giỏi săn bắn, nhưng chẳng mấy ai thông văn hiểu lễ. Văn hóa Trung Nguyên thể tồn tại hàng ngàn năm, cũng là bởi lẽ cao minh vượt bậc.”

Ánh mắt Mộ Dung Tiệp dư bình lặng như nước:

“Những bộ tộc nơi Bắc mạc, Lan Đặc thảo nguyên, năm tháng chồng chất chiến loạn, đến huyết mạch cũng chẳng còn rõ ràng. Phụ từng căn dặn, khi nhập Trung Nguyên, chăm học lễ nghi, lấy chữ nghĩa giáp trụ, mới mong vững.”

Nói đoạn, cô khẽ thở dài.

“Bởi nay, các tộc như Thát Đát, Mặc Dạ vẫn quấy nhiễu biên cương, duy chỉ Định Khương tộc là sớm thuận theo Đại Sở. Nay an cư lạc nghiệp nơi Ô Thành, Cam Ấp, Lễ Tuyền, còn lo gió cát sa mạc.”

Phụ quả là xa trông rộng, sớm thấy rõ đạo lý tồn vong.

Lần Mộ Dung Tiệp dư cố ý khó Nguyễn Hàm Chương, hẳn là để dò xét. Sau khi rõ nàng là tiến lui, giữ phép tắc, từ đó cũng gây khó dễ nữa.

Vị Mộ Dung Tiệp dư , cũng là một thông minh hiếm trong hậu cung. Mấy câu , tuy thẳng, nhưng rõ ràng là khuyên Vệ Bảo lâm.

Vệ Bảo lâm xong, cúi đầu, phần thẹn thùng, gì thêm.

Chỉ Nữu cô cô là vẫn kịp hiểu hết ý trong lời, sắc mặt còn m.ô.n.g lung khó đoán.

Mộ Dung Tiệp dư liếc một cái, tựa như an ủi, xoay sang hai mặt, chậm rãi :

“Cô cô tuổi lớn, Định Khương, lời đôi khi phần thẳng thắn, nếu gì thất lễ, bổn cung cô cô xin hai vị .”

Nữu cô cô giật hoảng hốt: “Vương Cơ!”

Danh xưng "Vương Cơ", vốn là phong hiệu khi xưa của Mộ Dung Tiệp dư.

từ ngày Định Khương tộc quy thuận Đại Sở, phụ còn là Lang Vương, thì cô cũng chẳng Vương Cơ nữa.

Mộ Dung Tiệp dư thản nhiên :

“Nữu cô cô, cô cô hầu hạ nhiều năm, vốn nhiều lời. mấy năm qua cô cô tiến bộ, chỉ e sẽ Thính Tuyết cung gặp hoạ.”

“Thuốc tuy do Thái y viện đưa, nhưng là chúng tự nấu trong cung. Cô cô chăm sóc chu đáo, t.h.u.ố.c vẫn luôn do cô cô đích sắc. Cô cô vốn xuất nhà chế hương, t.h.u.ố.c mùi khác lạ, hề phát hiện.”

Sắc mặt Nữu cô cô tái mét, nước mắt rưng rưng, bà quỳ phịch xuống đất, ngừng dập đầu:

“Nương nương, nô tỳ sai , xin tha cho nô tỳ.”

Dứt lời, bà sang Vệ Bảo lâm và Nguyễn Hàm Chương, tiếp tục dập đầu:

“Xin hai vị nương nương thứ .”

Vệ Bảo lâm nên , liếc Nguyễn Hàm Chương, nàng cũng chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu Mộ Dung Tiệp dư.

Tâm ý rõ — nương nương sắp đặt.

Chiêu của Mộ Dung Tiệp dư quả là cao tay. Trước tiên để Nữu cô cô mặt chèn ép hai , đó tự răn dạy bà nghiêm khắc, một chiêu hai mặt, trừ tai họa, thu lòng .

Cả Thính Tuyết cung e rằng từ nay đều sẽ xem cô chủ.

Nguyễn Hàm Chương để ý tới Nữu cô cô. Nàng rõ Mộ Dung Tiệp dư gì.

Tiệp dư khoát tay, Nữu cô cô rưng rưng dậy, sang phía Bội Lan.

Bội Lan gì, mặt mày nặng nề. so với Nữu cô cô, bà quy củ hơn nhiều. Giờ phút chỉ yên lặng Nguyễn Hàm Chương.

Nguyễn Hàm Chương gật đầu nhỏ:

“Cô cô về nghỉ ngơi , thể cô cô , theo nương nương an bài.”

Bội Lan trầm ngâm giây lát, gọi Ngân Trướng, lui ngoài.

Chờ lui hết, trong điện chỉ còn ba vị nương nương.

Mộ Dung Tiệp dư mỉm , khẽ mời:

“Nguyễn cung khi đang bệnh, cơ hội chuyện trò. Hôm nay rảnh rỗi, chúng nên tâm sự một chút.”

Ba nâng chén , cùng kính một chén, uống cạn.

Chén , xóa bỏ ân oán.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.

Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện,..v..v.. là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Việc cũ , giờ chỉ về .

Mộ Dung Tiệp dư :

“Ta cung bốn năm, tuy sủng ái nhiều, nhưng luôn ở yên phận, tranh giành, cũng quen hết các vị nương nương trong cung. Bao việc lớn nhỏ trong Thính Tuyết cung đều do trông coi, từng sinh chuyện.”

Cô ngưng một lát tiếp:

năm ngoái, Mặc Dạ gây loạn ở Cam Ấp. Bệ hạ dùng quân ở biên, mà phái a dẹp loạn.”

Chỉ một câu, Nguyễn Hàm Chương lập tức hiểu — cô hạ độc là vì chuyện .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/chuong-17-co-the-thay-duoc-doi-phuong-la-muon-day-ta-vao-cho-chet.html.]

“Qua Tết, liền ngã bệnh." Mộ Dung Tiệp dư tiếp: "Bình thường thể khỏe, Vệ Bảo lâm rõ, bốn năm qua từng bệnh. phát bệnh dữ dội, một mạch dậy nổi.”

Cô chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trầm lạnh.

“Có thể thấy kẻ tay là lấy mạng .”

Nguyễn Hàm Chương khẽ rùng , đưa mắt , thấy ánh mắt cô lạnh như băng, giấu vẻ dịu dàng là cơn giận dễ xoa dịu.

Nếu thì thôi, nay bản hại suýt chết, Mộ Dung Tiệp dư thể nín nhịn?

“Nương nương, chọn ai ?”

Mộ Dung Tiệp dư khẽ , thong thả :

“Nguyễn , nhuyễn cốt tán là thứ gì ?”

Nguyễn Hàm Chương lắc đầu:

“Chỉ tên thấy đáng sợ, chắc chắn chẳng thứ lành gì.”

." Mộ Dung Tiệp dư gật đầu: "Thuốc nếu dùng ít sẽ khiến thể suy nhược, dậy nổi; nếu dùng lâu ngày, xương cốt sẽ mục rữa, c.h.ế.t trong đau đớn.”

Nguyễn Hàm Chương cả kinh, thất thanh:

“Nương nương!”

Vệ Bảo lâm cũng thất sắc, bật thốt theo. Hai thiết gì với Tiệp dư, nhưng nếu chủ vị trong cung hại c.h.ế.t một cách âm độc như , chẳng những tránh khỏi trách tội, còn thể cuốn tai vạ.

Cho nên ngay từ đầu, Mộ Dung Tiệp dư : một mất, cả cung đều chịu liên lụy.

Tiệp dư khẽ khoát tay, tự nâng chén nhấp một ngụm.

“Tính tình , bệnh lâu cũng chán, mấy ngày nay vốn uống thuốc. Ai ngờ thể khỏe hơn. Có lẽ Sầm y chính cũng điểm , hôm nay mới chịu thật.”

Khó trách hôm nay cô tinh thần phơi phới, sắc mặt hồng hào, tựa như từng nhiễm bệnh.

Nguyễn Hàm Chương khẽ thở nhẹ một tiếng.

Nàng vì lo cho thể Tiệp dư, mà là thời điểm , bên cạnh nàng tuyệt đối chuyện lớn xảy , kẻo rối kế hoạch trong tay.

Mộ Dung Tiệp dư nhẹ nhàng gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, suy nghĩ một lát :

“Vệ lâu xuất cung, nhà đẻ cũng ít lui tới, e là rõ chuyện bên ngoài. Nay biên cương chẳng yên, trong triều võ tướng thế lớn, uy vọng ngày một cao, mà bệ hạ…”

đến đây bỗng ngừng , giọng chợt trầm xuống:

“Trong đám võ tướng đó, chỉ Mộ Dung thị là một lòng trung với bệ hạ, chịu ảnh hưởng ngoài.”

Nguyễn Hàm Chương trầm mặc.

Danh tiếng của nàng ở ngoài cung lớn, nhất tài nữ Thanh Châu, nếu che giấu cũng dễ.

Nghĩ , nàng khẽ :

“Nương nương nghi ngờ là Đức phi hạ thủ?”

Mộ Dung Tiệp dư nhạt, mắt gợn sóng:

“Là nàng , cũng chẳng quan trọng.”

“Quan trọng là — nhất định tay với nàng .”

Nguyễn Hàm Chương khẽ gật đầu, trong lòng hiểu rõ.

Trung Nghĩa Bá Đức phi là đại diện cho nhóm võ tướng cũ, còn Mộ Dung thị lưng Mộ Dung Tiệp dư là đầu lĩnh của phe võ tướng mới.

Người tay , bất kể là cố tình khiêu khích do Từ Đức phi sai khiến, kết cục đều dẫn tới thế lực hai bên tranh đấu. Trong cung gió nổi mây vần, tình thế căng thẳng.

“Nương nương định thế nào?” – Nguyễn Hàm Chương hỏi.

Mộ Dung Tiệp dư vẫn bình tĩnh, ánh mắt trầm , thù hận che mờ lý trí.

“Ta rõ chân tướng. Oan đầu, nợ chủ, sẽ vì quyền thế mà lui bước.” Cô dừng một chút, tiếp: “Về thể sẽ động đến chuyện lớn, e là sẽ lôi kéo đến Thính Tuyết cung. Nếu các ngươi e ngại, thể tâu với bệ hạ, để các ngươi rời khỏi đây.”

Nguyễn Hàm Chương và Vệ Bảo lâm đưa mắt . Nguyễn Hàm Chương mỉm đáp: “Thần thấy Thính Tuyết cung .”

Vệ Bảo lâm cũng gật đầu theo: “Nương nương, quen sống ở đây, cả.”

Mộ Dung Tiệp dư khẽ nở nụ : “Vậy thì . Ta sẽ cố gắng để các ngươi vạ lây. Nếu gặp khó, cứ thẳng với .”

Cuộc trò chuyện kéo dài khá lâu. Đến khi Nguyễn Hàm Chương về Đường Lê Các, Bội Lan chờ đến nôn nóng.

Trên đường trở về, Nguyễn Hàm Chương nghĩ xong đối sách. Nàng định mượn thế lực của Mộ Dung Tiệp dư, việc cải danh đổi diện sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Sau khi Bội Lan tra hỏi, nàng chỉ kể sơ vài câu, khẽ ám chỉ:

“Ta thấy Mộ Dung thị sẽ bỏ qua, chắc chắn sẽ tay với Đức phi. Việc nên báo với phụ , để tính toán từ sớm. Hơn nữa, Tiệp dư nương nương còn , đêm đầu tiên thị tẩm, cung nữ do nàng phái đến… Nói cách khác, Đức phi sớm ý ưa chúng .”

Nghe , sắc mặt Bội Lan liền đổi. Bà yên, quanh phòng mấy vòng : “Ta cung một chuyến.”

Mấy ngày nữa, vợ chồng Nguyễn Trung Lương sẽ cung, lúc chuẩn kỹ, ắt sẽ sinh biến.

Nguyễn Hàm Chương nghiêm giọng: “Cô cô vất vả .”

Dù trong lòng vẫn hết giận, nhưng gần đây Nguyễn Hàm Chương ngoan ngoãn, xử sự thỏa đáng, khiến Bội Lan cũng nguôi giận ít nhiều.

“Ta ngoài cũng sẽ xem qua bạn của ngươi, dặn trong phủ chăm sóc kỹ hơn, ngươi cứ yên tâm.”

Nguyễn Hàm Chương cảm kích hành lễ: “Đa tạ cô cô.”

Hôm , Bội Lan rời cung từ sáng sớm.

Vừa thấy khỏi, Nguyễn Hàm Chương liền dặn Hồng Tụ:

“Đi mời Triệu y chính đến.”

 

 

Loading...