Quý Phi đam mê làm cá muối - Chương 465
Cập nhật lúc: 2024-09-10 17:05:15
Lượt xem: 178
Lý trắc phi và Bạch trắc phi bị đuổi ra ngoài. Hai người đứng trước cổng điện Lân Đức.
Lý trắc phi vừa xấu hổ vừa tức giận, lại không dám nói lời nào, chỉ đành tiếp tục vò khăn tay.
Sắc mặt Bạch trắc phi trắng bệch, thân thể khẽ lay, như bị đả kích rất mạnh, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Liễu Nhứ vội đỡ lấy nàng, khéo léo nhét viên thuốc vào miệng nàng.
“Nương nương đừng vội, thái y nói thân thể người suy yếu, không thể vội quá.” Bạch trắc phi yếu ớt nói “Ta không sao.”
Lý trắc phi ghét nhất bộ dạng yếu đuối này của nàng, châm chọc nói “Thái tử không phải chỉ mới nói cút đi thôi sao? Ta còn chẳng sao, ngươi lại như sắp bệnh tới nơi, nếu ngươi vội tới vậy thì lập tức vào tìm Thái tử đi, ngươi dám không?”
Bạch trắc phi mặc kệ nàng, dẫn Liễu Nhứ đi.
Hôm sau, Tiêu Hề Hề vừa ăn xong bữa sáng, Lý trắc phi đúng giờ đến báo danh.
Ngoài nàng, Bạch trắc phi và Đoạn lương đệ cũng tới. Bốn người trò chuyện trong lúc chơi mạt chược.
Bạch trắc phi như vô tình nói “Chiều nay các muội định lúc nào đến điện Uyển Hà?”
Lý trắc phi thản nhiên đáp “Ăn trưa xong thì đi.”
Đoạn lương đệ nói “Muội sao cũng được, xem các tỷ.” Tiêu Hề Hề khó hiểu “Đến điện Uyển Hà làm gì?”
Bạch trắc phi lộ vẻ kinh ngạc “Lẽ nào muội không biết?” “Biết gì?”
“Chiều hôm qua, Cảnh trắc phi gửi thiệp mời cho chúng ta, nói là mời chúng ta uống trà, muội không nhận được thiệp mời sao?”
Tiêu Hề Hề lắc đầu nói không.
Sắc mặt Bạch trắc phi trở nên cổ quái “Có lẽ do Cảnh trắc phi nhất thời sơ suất, lát nữa muội đi theo chúng ta là được rồi.”
Lý trắc phi tỉnh táo lại, cười lạnh nói “Nói gì mà sơ suất? Nàng ta cố ý đó, nàng ta biết chúng ta mỗi ngày đều chạy tới điện Thanh Ca, sợ chúng ta kết bè kết nhóm, cô lập một mình nàng ta, cho nên mới cố ý mời chúng ta uống trà, cố ý không gửi thiệp mời cho Tiêu trắc phi, có ý đồ gì các ngươi còn không biết à?!”
Bạch trắc phi “Tỷ đừng nói vậy, chúng ta đều là tỷ muội tốt, có lẽ Cảnh trắc phi chỉ là nhất thời sơ suất mà thôi.”
Lý trắc phi liếc nàng một cái “Ai là tỷ muội tốt với ngươi?!”
Bạch trắc phi cũng không tức giận, ngược lại bất đắc dĩ cười nói “Nếu không phải tỷ muội tốt, chúng ta cùng nhau ngồi đây chơi bài làm gì?”
Tiêu Hề Hề tùy ý trả lời “Vì các người là kẻ ngốc lắm tiền đó.” Bạch trắc phi “……”
Lý trắc phi “……” Đoạn lương đệ “……”
Tự dưng cảm thấy mạt chược trước mắt không vui nữa.
Bạch trắc phi gượng cười “Ha ha, Tiêu muội muội thật biết đùa.”
Nàng sợ Tiêu trắc phi lại nói thêm lời chấn động nào nữa, vội tiếp tục chủ đề trước đó.
“Tối đó Thái tử triệu Tiêu muội muội thị tẩm, Thái tử có từng nói với muội muội chuyện lễ tế trời không?”
Tiêu Hề Hề “Có nói.”
Cả ba người tức thì nhìn nàng.
Lý trắc phi hỏi vội “Thái tử có nói dẫn ai tham gia lễ tế trời không?” Tiêu Hề Hề “Có nói.”
“Thái tử dẫn ai?”
Tiêu Hề Hề “Ta nè.”
Nàng trả lời ngắn gọn súc tích, không có ý giấu diếm.
Thật ra nàng nghĩ cũng không có gì để giấu, dù sao ngày mai là lễ tế trời, nàng phải xuất cung với Thái tử, người trong cung sẽ biết nàng đi theo Thái tử, chuyện sớm muộn ai cũng biết thì không cần bận tâm giấu diếm.
Lý trắc phi không kiềm chế được nữa, lộ ra ghen tị mãnh liệt, tức giận hỏi. “Sao lại là ngươi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-phi-dam-me-lam-ca-muoi/chuong-465.html.]
Tiêu Hề Hề tùy ý nói “Có lẽ do Thái tử thích ta nhất.” Lý trắc phi nghẹn họng không nói nên lời.
Sắc mặt Bạch trắc phi tái nhợt như tờ giấy, một tay ôm ngực, khẽ cau mày, dường như lại sắp bệnh.
Nếu người Thái tử thích nhất là Tiêu trắc phi, vậy nàng là gì?
Liễu Nhứ cuống quít lấy lọ thuốc mang theo bên người, muốn cho nàng uống thuốc.
Bạch trắc phi đẩy tay Liễu Nhứ ra.
“Ta không sao, không cần uống thuốc.”
Liễu Nhứ lo lắng nói “Nhưng sắc mặt của người tái nhợt đến vậy rồi.” Bạch trắc phi “Ta chỉ hơi hít thở không thông, một lát sẽ không sao.” Nàng đâu phải khó thở không thôi?
Nàng sắp tức c.h.ế.t rồi!
Tâm tình lúc này của Đoạn lương đệ cũng rất khó chịu.
Dù biết nàng không còn được sủng ái nhưng vẫn không khỏi chua xót khi biết Thái tử sủng ái nữ nhân khác.
Nếu là trước đây, Lý trắc phi nhất định sẽ nổ tung tại chỗ, đấu với Tiêu Hề Hề một trận, nhưng bây giờ thì khác, nàng nợ Tiêu Hề Hề một số tiền lớn, Tiêu Hề Hề chính là chủ nợ lớn nhất của nàng.
Đối mặt với chủ nợ, Lý trắc phi quả thật không có tự tin chống đối nàng, cuối cùng chỉ đành cắn răng nuốt m.á.u chịu đựng!
Tiêu Hề Hề chớp mắt “Í, hình như ta lại ù rồi!” Nàng đẩy mạt chược về phía trước.
Ba người ngẩng đầu nhìn thấy là thiên hồ!
Lý trắc phi chịu không nổi nữa, cả giận mắng “Ngươi cố ý phải không?” Bạch trắc phi ôm ngực, bảo Liễu Nhứ mau đưa thuốc cho nàng.
Đoạn lương đệ cũng đầy oán giận, không cam lòng. Người ta thường nói đỏ tình đen bạc.
Mà nữ nhân trước mặt không chỉ đắc ý tình trường, thậm chí còn liên tục thắng trên sòng bạc.
Ông trời thật không công bằng!
Tiêu Hề Hề “Ta không cố ý thắng các người, là vận may đến, ta cũng hết cách.”
Nàng đang nói chuyện chơi bài, nhưng lọt vào tai ba người còn lại, họ cảm thấy nàng đang nói đến chuyện Thái tử độc sủng nàng.
Nàng ta rõ là đang khoe khoang! Nữ nhân này thật đáng ghét!
Tiêu Hề Hề xoa xoa ngón tay “Nào nào, đưa tiền.”
Ba người miễn cưỡng đưa ngân phiếu, vẻ mặt như bị táo bón, xấu xí hết mức có thể.
Đến trưa, ba người tạm biệt ra về.
Trước khi đi, Bạch trắc phi còn không quên hỏi “Tiêu muội muội không muốn chiều nay cùng chúng ta đến điện Uyển Hà uống trà thật sao?”
Tiêu Hề Hề đang bận đếm tiền, không ngẩng đầu nói “Ta không thích uống trà, nên không đến góp vui đâu.”
Nàng thật sự không thích trà, vừa đắng vừa chát, kém xa trà sữa Bảo Cầm làm. Bạch trắc phi còn tưởng nàng đang từ chối, cười hiểu ý “Ta hiểu rồi.”
Đến khi họ đi hết, Tiêu Hề Hề vẫn không biết Bạch trắc phi hiểu gì?
Bảo Cầm vừa dọn bàn, vừa nhắc nhở “Nương nương, Cảnh trắc phi cố ý không gửi thiệp mời cho người, rõ là muốn cô lập người, người có nên phòng bị trước không?”
Tiêu Hề Hề hỏi ngược lại “Phòng bị gì chứ?”
Bảo Cầm “Không phải chiều nay họ uống trà ở điện Uyển Hà à, chúng ta có thể phái người theo dõi, xem bọn họ âm mưu gì?”
Tiêu Hề Hề “Điện Uyển Hà là địa bàn của Cảnh trắc phi, khó mà sai người theo dõi lắm.”
Bảo Cầm nghiêng người, trầm giọng nói.
“Nương nương yên tâm, chúng ta có tai mắt ở điện Uyển Hà.”