Quý Phi đam mê làm cá muối - Chương 337
Cập nhật lúc: 2024-09-07 19:50:53
Lượt xem: 195
Lạc Thanh Hàn không chịu đựng được nữa, gọi nàng lại “Nàng đợi đã.”
Tiêu Hề Hề dừng một chút, quay đầu nhìn hắn “Điện hạ còn dặn dò gì?”
Lạc Thanh Hàn dè dặt nói “Chỉ cần buổi tối nàng ngủ an phận, ta có thể cho nàng ngủ trên giường này.”
Tiêu Hề Hề chán nản nói “Thần thiếp cũng muốn ngủ an phận, nhưng thần thiếp ngủ rồi làm sao có thể kiểm soát bản thân? Bỏ đi, thần thiếp vẫn nên đến chỗ khác ngủ, không quấy rầy người nghỉ ngơi.”
Nàng bước ra ngoài, xoay người đóng cửa.
Nhìn cánh cửa đóng lại, sắc mặt Lạc Thanh Hàn triệt để trầm xuống. Mẹ kiếp làm giá!
Trong đầu nữ nhân này vốn không có hai chữ làm giá!
Cung nữ thái giám đứng hầu ngoài cửa thấy Tiêu trắc phi bước ra, vội khuỵu gối hành lễ.
Tiêu Hề Hề nghĩ một chút.
Bây giờ đã muộn như vậy, nàng có thể qua đêm ở đâu? Nàng nghĩ đến đầu tiên đó là Triệu mỹ nhân.
Nhưng ban ngày Triệu mỹ nhân tức giận rồi, có lẽ không muốn gặp nàng, nàng vẫn không nên tự chuốc vạ vào thân.
Sau đó Tiêu Hề Hề nghĩ đến Thường công công.
Thường công công là thái giám, đến chỗ hắn ngủ nhờ một đêm chắc không sao. Tiêu Hề Hề hỏi “Thường công công ở đâu?”
Một tiểu thái giám chỉ chỉ phòng khách bên cạnh “Công công ở đây.” Tiêu Hề Hề thấy vậy càng vui hơn.
Thường công công ở cạnh phòng Thái tử, vậy quá tốt rồi!
Nếu ban đêm Thái tử xảy ra chuyện gì, nàng có thể lập tức chạy đến hiện trường.
Tiêu Hề Hề lập tức đưa ra quyết định tối nay sẽ ở phòng của Thường công công!
Nàng bước lên gõ cửa.
Chốc sau cửa mở ra, Thường công công không khỏi kinh ngạc khi thấy Tiêu trắc phi đứng bên ngoài.
“Nương nương sao lại đến đây?”
Tiêu Hề Hề mong đợi nhìn hắn “Tối nay ta có thể ngủ nhờ phòng của ngươi không?”
Thường công công “……”
Hắn chưa từng nghĩ Tiêu trắc phi lại đề xuất yêu cầu giật gân như vậy. Hắn chỉ là một thái giám thấp hèn đáng thương thôi!
Tha cho hắn đi mà!
Hắn cố gượng cười “Nương nương đừng giỡn như vậy, một kẻ thấp hèn như nô tài, sao có thể ở cùng phòng với nương nương?”
Tiêu Hề Hề an ủi “Ngươi đừng nói bản thân như vậy, ta thấy ngươi rất tốt mà.”
Thường công công điên cuồng lắc đầu “Không không không, nô tài không tốt chút nào! Khắp người nô tài toàn là tật xấu! Nương nương mau về phòng của Thái tử đi, nô tài phải ngủ rồi!”
Nói xong, hắn đóng sầm cửa lại, còn không quên cài chốt. Tiêu Hề Hề bị từ chối ngoài cửa.
Nàng nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, sờ sờ mũi, hơi ngượng ngùng. Tiêu Hề Hề bất đắc dĩ quay lại, thấy Thái tử đang đứng cạnh mình.
Hắn vẫn mặc đồ ngủ mỏng manh, khuôn mặt lạnh như băng. Tiêu Hề Hề giật mình “Sao Điện hạ lại ra đây?”
Lạc Thanh Hàn đầu tiên nhìn cánh cửa đóng chặt bên cạnh, sau đó nhìn nữ nhân trước mặt, lạnh lùng hỏi.
“Nàng định ngủ cùng phòng với Thường Hỉ sao?”
Tiêu Hề Hề còn chưa kịp trả lời, tiếng khóc thét của Thường công công vọng tới từ sau cửa “Xin Điện hạ minh giám, nô tài trong sạch!”
Tiêu Hề Hề “……”
Cách một cánh cửa, nàng cũng cảm nhận được khát vọng sống sót mạnh mẽ của Thường công công.
Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, đột nhiên đưa tay ra bóp mạnh mặt nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-phi-dam-me-lam-ca-muoi/chuong-337.html.]
“Gan của nàng ngày càng lớn, ta mới nói nàng mấy câu, nàng đã chạy đi ngủ cùng người khác, trong mắt nàng có còn Thái tử này không?”
Tiêu Hề Hề bị bóp rất đau, nàng không ngừng kêu ây da ây da. Lạc Thanh Hàn buông nàng ra, xoay người rời đi.
Tiêu Hề Hề xoa gò má đau đớn, nhìn bóng lưng đang khuất dần của hắn, cảm thấy vô cùng ấm ức.
Rõ là hắn không thích tư thế ngủ xấu của nàng, sao bây giờ lại là lỗi của nàng? Lạc Thanh Hàn đi hai bước liền dừng lại, quay đầu nhìn nàng.
“Nàng định đứng trước cửa phòng Thường Hỉ cả đêm sao? Nàng nặng tình với hắn như vậy sao?”
Thường công công ở sau cửa nghe vậy, sợ tới mức suýt chút đứng tim tại chỗ.
Tiêu Hề Hề khổ sở nói “Thần thiếp không biết tối nay còn có thể qua đêm ở đâu nữa?”
Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại “Phòng của ta không thỏa mãn được nàng sao?” “Nhưng chẳng phải người không thích tư thế ngủ của thần thiếp sao?”
Lạc Thanh Hàn cau mày, không kiên nhẫn “Nàng hỏi nhiều như vậy làm gì? Ta bảo nàng làm sao, thì nàng làm vậy.”
Tiêu Hề Hề rụt cổ lại, nói thì nói đi, hung dữ như vậy làm gì? Nàng nhấc chân bước theo.
Cung nữ thái giám bên cạnh cúi đầu, giả vờ như mình là người vô hình, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.
Tiêu Hề Hề theo Thái tử trở về phòng.
Khi cửa đóng lại, các cung nữ thái giám mới dám ngẩng đầu.
Bọn họ nhìn nhau, không hiểu giữa Thái tử và Tiêu trắc phi xảy ra chuyện gì? Lúc này, Thường công công mở cửa, thò đầu ra ngoài.
Mãi đến khi xác định Tiêu trắc phi đã đi theo Thái tử, Thường công công mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình mới trải qua một kiếp nạn.
Hắn dặn dò các cung nữ thái giám vài câu, lấy lại tinh thần, không được lười biếng, không được tiết lộ chuyện vừa rồi với người khác.
Các cung nữ thái giám gật đầu đáp vâng.
Trong phòng Tiêu Hề Hề leo lên giường, tìm một nơi thoải mái nằm xuống. Lạc Thanh Hàn thổi tắt nến, sau đó nằm xuống cạnh nàng.
Tiêu Hề Hề biết tư thế ngủ của nàng không đẹp, để tránh bi kịch gặm Thái tử như chân gà, nàng cố ý dịch vào bên trong, đến khi nửa người nàng bị ép vào tường.
Dù phòng tối đen, nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn chú ý đến những cử động nhỏ của nàng.
Sự không vui trong lòng hắn ngày càng lộ rõ.
Lúc Tiêu Hề Hề ngủ say, Lạc Thanh Hàn giơ tay kéo nàng vào lòng.
Tiêu Hề Hề ngủ say, hoàn toàn không biết khoảng cách nàng cố tình vạch ra đã bị một người nào đó xóa bỏ.
Đêm nay nàng lại nằm mơ, trong mơ toàn là món ngon. Nàng ăn rất vui vẻ.
Hôm sau, Tiêu Hề Hề bị đánh thức, thấy Thái tử đã dậy. Thậm chí còn mặc xong y phục rồi.
Tiêu Hề Hề đứng dậy, dụi mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời vẫn chưa sáng.
Nàng lập tức muốn ngã xuống ngủ tiếp.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Ngự trù đã chuẩn bị xong bữa sáng, nàng còn tiếp tục ngủ thì không kịp dùng bữa sáng.”
Vì bữa sáng ngon lành, Tiêu Hề Hề chỉ đành cố giữ mí mắt, khó khăn bò xuống giường.
Cung nữ hầu hạ nàng chải tóc thay y phục.
Nàng vừa thay y phục xong, Thường công công sai người mang bữa sáng vào. Tiêu Hề Hề ăn bữa sáng ngon lành, bực bội khi thức dậy của nàng đã biến mất.
Nàng vừa ăn vừa nghĩ, thức ăn quả là có sức mạnh chữa lành tâm hồn con người!
Tiêu Hề Hề chợt nhớ đến giấc mơ đẹp đêm qua, trong đó nàng đã ăn rất nhiều món ngon …
Nhớ lại kinh nghiệm trước đây, Tiêu Hề Hề không nhịn được nhìn sang Thái tử ngồi đối diện, thăm dò hỏi.
“Điện hạ, tối qua thần thiếp không quấy rầy giấc ngủ của người chứ?”
Lạc Thanh Hàn nhớ đến cảnh nữ nhân nào đó nằm trong vòng tay hắn vừa gặm vừa l.i.ế.m đêm qua, vô cảm nói.
“Không có, nàng ngủ rất ngoan.” Tiêu Hề Hề yên lòng “Vậy thì tốt.”