Quý Phi đam mê làm cá muối - Chương 1111
Cập nhật lúc: 2024-10-08 15:09:03
Lượt xem: 84
Kỹ năng chải tóc của Lạc Thanh Hàn thật sự không ổn lắm, chải cả buổi trời cũng không bới được một búi tử tế.
Tiêu Hề Hề không nhìn tiếp được nữa, duỗi tay ra. “Đưa lược cho ta, ta tự chải.”
Lạc Thanh Hàn lúc này chợt nổi tính bướng bỉnh.
Từ lúc còn nhỏ, hắn đã là thiên tài, học gì cũng nhanh, cả nấu ăn cũng có chút thành tựu, hắn không tin mình không búi tóc được!
“Ta thử lại xem, chải xong nhanh thôi.”
Hắn nhìn chằm chằm mái tóc dài trắng như tuyết của Tiêu Hề Hề rồi xuống tay lần nữa.
Tiêu Hề Hề một tay chống cằm, đần mặt ra, mặc cho nam nhân phía sau xoắn tóc nàng thế này thế kia.
Nàng ngáp dài “Đại sư huynh đâu?”
Lạc Thanh Hàn “Huynh ấy đến quân doanh trị thương cho binh sĩ rồi.”
Trận chiến này phía triều đình chiếm ưu thế tuyệt đối, theo thống kê, chỉ có tiểu đội đột kích do Triệu Hiền dẫn đầu tổn thất năm người, ngoài ra không còn ai thiệt mạng, nhưng có rất nhiều người bị thương.
Quân y trong doanh không đủ nên điều động thêm toàn bộ đại phu trong thành. Tiêu Hề Hề “Có bắt được môn chủ Thiên Môn không?”
Lạc Thanh Hàn “Nhóm người Phương Vô Tửu đã bắt được lão, hiện giờ lão đang bị giam, ngày mai sẽ áp giải lão về Hình bộ thẩm vấn.”
Tiêu Hề Hề “Võ công của lão rất cao, hơn nữa còn rất xảo quyệt, chàng phải cẩn thận, đừng để lão trốn thoát.”
Lạc Thanh Hàn “Yên tâm, Phương Vô Tửu đã phế võ công của lão, bây giờ cho dù mở cửa nhà lao, lão cũng không thể chạy xa được, càng đừng nói đến chuyện ta đã phái cấm vệ ngày đêm canh chừng lão, nếu lão còn chạy được thì toàn bộ cấm vệ có thể giải tán về nhà.”
Tiêu Hề Hề không khỏi bật cười.
Bây giờ phản loạn đã dẹp yên, môn chủ Thiên Môn đã bị bắt giữ. Hòn đá lớn treo trong lòng mọi người cuối cùng cũng rơi xuống đất. Tiêu Hề Hề Hề cảm thấy nhẹ nhõm.
“Thật muốn sớm quay về, ta nhớ Bảo Cầm quá.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói một câu “Ta còn chưa nghe nàng nói nhớ ta.”
Tiêu Hề Hề không cần suy nghĩ đã nói “Ta nhớ chàng là chuyện rất rõ ràng, còn cần ta phải nói sao? Ai có mắt cũng nhìn ra được.”
Đố kỵ trong lòng Lạc Thanh Hàn lập tức được xoa dịu. Hắn hài lòng nhếch khóe miệng, trầm thấp cười một tiếng. Hắn buông lược xuống “Xong rồi.”
Tiêu Hề Hề sờ búi tóc của mình “Cuối cùng cũng xong rồi?” Lạc Thanh Hàn mang gương tới cho nàng xem.
Tiêu Hề Hề nhìn mình trong gương, phát hiện búi tóc hiện giờ của mình giống hệt búi tóc trên đầu Lạc Thanh Hàn.
Nàng không khỏi quay đầu nhìn Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn sắc mặt không đổi nói “Búi tóc này rất hợp với nàng.”
Tiêu Hề Hề nhắc nhở “Đây là búi tóc của nam.”
Lạc Thanh Hàn “Từ hôm nay, ta tuyên bố nữ cũng có thể búi kiểu này.” Tiêu Hề Hề “……”
Được thôi, chàng là Hoàng đế, chàng có quyền quyết định!
Lạc Thanh Hàn sai người bưng cháo gà lên, bên cạnh đó còn có sáu món nhẹ. Tiêu Hề Hề bưng bát lên, ực rột rột hết bát cháo.
Ăn no uống đủ xong, nàng mới có tâm trạng quan sát xung quanh. “Đây là đâu?”
Lạc Thanh Hàn lấy khăn ướt từ tay nha hoàn, lau tay cho Tiêu Hề Hề rồi nói “Đây là phòng khách ở hậu viện huyện nha, chúng ta nghỉ tạm ở đây, ngày mai sẽ khởi hành về kinh.”
Hắn dừng một chút, rồi nói “Nếu nàng không đợi được, chúng ta có thể khởi hành ngay bây giờ.”
Hai mắt Tiêu Hề Hề sáng lên, muốn nói chúng ta hãy đi ngay bây giờ! Nhưng nàng lập tức nhớ ra chuyện khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-phi-dam-me-lam-ca-muoi/chuong-1111.html.]
“Chúng ta đánh thắng trận, theo thông lệ thì tối nay chúng ta nên mở tiệc ăn mừng phải không?”
Lạc Thanh Hàn “Đúng là có thông lệ này, nhưng ta bị thương, có thể mượn cớ dưỡng thương trở về trước, chỉ cần có khen thưởng tại chỗ, hẳn là các tướng sĩ sẽ không nói gì.”
Tiêu Hề Hề lắc đầu “Bỏ đi, các tướng sĩ liều mạng chiến đấu, không thể thiếu tiệc mừng công được, chúng ta đợi ngày mai rồi đi, dù sao cũng không gấp gáp gì.”
Sau đó nàng nghĩ trong tiệc mừng công sẽ có rất nhiều món ngon nên nàng lại cảm thấy hào hứng.
“Tối nay mở tiệc mừng công à?” Lạc Thanh Hàn gật đầu “Ừm.”
Tiêu Hề Hề kéo tay áo hắn, mắt sáng ngời nhìn hắn “Ta cũng có thể tham gia?” Lạc Thanh Hàn “Đương nhiên có thể.”
Chỉ cần nàng muốn, hắn có thể đưa nàng đi bất cứ đâu. Tiêu Hề Hề cười tươi, cong cong hai mắt.
Vừa thấy nàng cười, Lạc Thanh Hàn cũng vui vẻ trong lòng, lập tức hạ lệnh tăng gấp đôi đồ ăn thức uống trong tiệc mừng công tối nay, đảm bảo các tướng sĩ được ăn no uống đủ.
Các tướng sĩ nhận được tin này, cảm thấy vui mừng không thôi.
Dân chúng trong thành rất biết ơn quân triều đình đã giải cứu bọn họ.
Người có tiền thì tặng đồ ăn rượu thịt, người không có tiền thì chủ động phụ giúp nấu nướng, có người còn mang nồi bát ra cho doanh trại mượn.
Cả doanh trại tràn ngập niềm vui.
Còn về phản quân, bọn chúng bị trói và nhốt vào lồng.
Tên nào tên nấy ốm yếu bệnh tật như quả cà tím bị sương giá bao phủ. Bên ngoài càng nhộn nhịp thì ở đây càng ảm đạm.
Khi màn đêm buông xuống, mùi thức ăn thoang thoảng trong bếp.
Các tướng quân lệnh cho thuộc hạ mang những vò rượu ngon ra bày khắp bàn. Ở giữa đốt một đống lửa lớn, xung quanh có những ngọn đuốc thắp sáng khắp nơi.
Tiếng kèn báo hiệu vang lên, Hoàng đế nắm tay Quý phi xuất hiện trước mắt mọi người.
Các tướng sĩ đồng loạt quỳ xuống, hô to Hoàng thượng vạn tuế!
Sau khi Hoàng đế và Quý phi ở trên cao ngồi xuống, mọi người đứng dậy tìm chỗ ngồi của mình.
Dưới m.ô.n.g là thảm cỏ, trên đầu là màn đêm xanh thẫm, chung quanh có gió lạnh gào thét, nhưng các tướng sĩ lại không hề thấy lạnh, mà cả người như được lửa đốt cháy bỏng.
Lạc Thanh Hàn ngắn gọn nói mấy câu khen ngợi, sau đó nâng ly lên.
“Ly này, kính những tướng sĩ đã hi sinh trong trận chiến này, cầu mong họ được yên nghỉ.”
Hắn đổ rượu trong ly xuống đất.
Các tướng sĩ nín thở, im lặng mặc niệm. Lạc Thanh Hàn cầm ly rượu thứ hai.
“Ly này, kính các vị tướng sĩ ở đây, vì có mọi người vào sinh ra tử, mới có được thái bình thịnh thế hôm nay! Dân chúng ở huyện Du Môn cảm ơn mọi người, trẫm cũng cảm ơn mọi người!”
Hắn một hơi uống cạn rượu trong ly.
Các tướng sĩ dâng trào cảm xúc, đôi mắt đỏ lên.
Nhiều người trong số họ là những người từng theo Thái tử công đánh quân Liêu, tiếp viện quận Tây Lăng.
Dáng vẻ anh hùng hiên ngang của Thái tử năm đó luôn in sâu trong lòng bọn họ, giờ đây Thái tử đã thành Hoàng đế, lần nữa dẫn dắt bọn họ đánh trận, vẫn là chiến thắng trở về.
Những người đàn ông trong quân doanh tín phục nhất là người có năng lực. Hoàng đế đã dùng năng lực của mình để chinh phục nhóm người này.
Bọn họ rất tín phục Hoàng đế.
Lúc này, người mà bọn họ tín phục thẳng thắn bày tỏ lòng biết ơn, đương nhiên bọn họ vô cùng xúc động, tất cả cầm bát sứ thô đựng đầy rượu lên, giơ cao quá đầu rồi uống cạn một hơi.
Hương rượu cay nồng khiến mọi người sảng khoái hét lên!