Anh thấy điểm gì vượt trội cả.
Nếu Nguyên Mạch Đông tặng vài triệu cho mấy streamer, chỉ nhíu mày một cái là cùng. chỉ cần Diệp Minh Viễn xuất hiện mặt , liền thấy nguy cơ ở khắp nơi.
Dư Hàng nhịn , gọi điện cho Nguyên Mạch Đông.
Điện thoại kết nối, giọng của Nguyên Mạch Đông vang lên lạnh nhạt: “A lô?”
Dư Hàng cố gắng giữ bình tĩnh, dịu giọng : “Em đang ở thế? Để mua đồ cùng em nhé?”
Nguyên Mạch Đông từ chối: “Không cần , em về ngay thôi.”
Dư Hàng thấy bên vang lên tiếng gió lẫn với âm thanh xe đang khởi động, cô đang lái xe.
khu nhà siêu thị, nếu chỉ là mua đồ thì nhất thiết lái xe.
Anh thấy giọng của Diệp Minh Viễn, lẽ gì.
Dư Hàng thấy trong lòng chua xót: “Vậy em , khi nào về thì với một tiếng nhé.”
Nguyên Mạch Đông đồng ý cúp máy.
Sau đó, hai tiếng trôi qua một lời hồi âm.
Dư Hàng mở WeChat Moments, lúc trượt tuyết mượn cớ kết bạn với Diệp Minh Viễn. Trang cá nhân của giống hệt Nguyên Mạch Đông, đều trống trơn. lâu , thấy đăng một bức ảnh.
Một rạp chiếu phim ngoài trời, bàn ly nước uống dở, mâm đồ nướng phong phú và cả Nguyên Bảo đang ngủ say.
Một góc ảnh lộ mảnh áo trùng màu với bộ đồ Nguyên Mạch Đông mặc lúc khỏi nhà.
[Diệp Minh Viễn: Ra ngoài đúng là vui thật.]
Nguyên Mạch Đông cũng đăng ảnh: bóng mờ của một tòa nhà, bầu trời đầy và cả màn chiếu.
[Thiểm Quang: Ngày đầu tiên ở nhà mới.]
Trên màn chiếu là bộ phim mà tối nay định rủ cô xem.
Cô đến xem nhà mới, cùng mà là với Diệp Minh Viễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-keo-kiet-va-he-thong-dai-gia/chuong-186.html.]
Nguyên Mạch Đông trở về, việc đầu tiên là đến gõ cửa phòng Dư Hàng.
Dư Hàng hiển nhiên ngủ, đang uống cà phê.
Nguyên Mạch Đông liếc : “Uống ít cà phê .”
Dư Hàng mỉm : “Biết , em mua đồ xong hết ?”
Nguyên Mạch Đông khẽ ừ một tiếng, đưa món đồ trong tay cho .
Dư Hàng khựng : “Hử?”
Anh nhận lấy, cúi đầu xem thử.
Là một chiếc đồng hồ cùng thương hiệu với cái đang đeo, mẫu ngừng sản xuất từ lâu, hiện chỉ còn xuất hiện trong các cửa hàng đồ cũ hoặc giới sưu tầm cá nhân, giá cả vì thế cũng đội lên khá cao.
Nguyên Mạch Đông từ ngoài trời tuyết trở về, phảng phất lạnh, gò má gió thổi đỏ ửng.
Trái tim Dư Hàng thoáng mềm xuống.
chỉ một giây , câu của Nguyên Mạch Đông khiến ánh mắt chững .
Cô : “Em suy nghĩ , em thấy chúng hợp lắm.”
Lời dứt mà ý rõ, cô chia tay.
Chiếc hộp đồng hồ trong tay bỗng trở nên nặng trĩu. Dư Hàng nghẹn họng, chua xót hỏi: “Vậy đây là quà chia tay ?”
Anh khổ: “Anh cần món quà .”
Một lúc , như sực nhớ điều gì, hỏi: “Là vì Diệp Minh Viễn?”
Dư Hàng thực sự nghi ngờ cô, chẳng khác nào tôn trọng mối quan hệ giữa họ, cũng là tôn trọng chính Nguyên Mạch Đông. thời điểm diễn chuyện quá trùng hợp.
Nguyên Mạch Đông lắc đầu: “Em chỉ nhận nhà mới thôi.”
Là căn biệt thự cô trúng thưởng từ hệ thống, bất cứ chuyện gì liên quan đến hệ thống cô đều định với ai. Dù là Đường Giai , càng thể là Dư Hàng.