Nguyên Mạch Đông im lặng một lúc hỏi: “Anh từng nghĩ là còn học ?”
Chỗ cô đang ở hiện tại cách trường gần nhất, bộ ba phút là tới cổng.
Nếu chuyển sang khu biệt thự, chỉ riêng quãng đường mất một tiếng, kể đến cảnh tắc nghẽn khét tiếng mỗi giờ cao điểm sáng chiều ở Võ Đức.
Diệp Minh Viễn quả thực từng nghĩ tới điều đó.
“Vậy ý cô là sẽ dọn qua đó sống?”
Nguyên Mạch Đông khẽ lắc đầu.
Diệp Minh Viễn: “…”
Cảm giác hụt hẫng ập đến.
vẫn từ bỏ: “Vậy bình thường cho ngoài dạo một chút ? Không cần lâu , chỉ một lúc thôi. chơi với Nguyên Bảo một lát.”
Lúc chuyện với Nguyên Mạch Đông, đang ở trạng thái thoát khỏi gian hệ thống. Dáng Diệp Minh Viễn cao lớn, chân tay dài ngoằng, nhưng vì đó phạm nên chút chột , cả co ro gọn ghế sofa, đôi chân dài chẳng nên đặt ở .
Gương mặt vốn lạnh lùng giờ thu thành một cục, ánh mắt thì ngoan ngoãn tha thiết cô chằm chằm.
Nguyên Mạch Đông thoáng mềm lòng, nhưng nhớ đến những nỗi lo ban đầu, nghĩ kỹ một hồi, cuối cùng quyết định vòng vo thăm dò.
“Hệ thống như còn nhiều ?”
Diệp Minh Viễn lắc đầu: “ , nhưng theo lý thuyết thì chắc là .”
Anh giải thích sơ qua, những hệ thống như là sản phẩm công nghệ cao, ở thế giới mà Nguyên Mạch Đông đang sống vốn thể tự tạo . Những thế giới như thường chỉ chịu tải một hệ thống.
“Nếu nhiều hệ thống cùng xuất hiện thì sẽ loạn mất.”
Dù ai cũng là tuân thủ pháp luật như Nguyên Mạch Đông. Luôn kẻ điều sai trái, mà còn hệ thống hỗ trợ thì càng đáng ngại.
Nên thông thường mỗi thế giới chỉ cho phép một hệ thống phái xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-keo-kiet-va-he-thong-dai-gia/chuong-184.html.]
Nguyên Mạch Đông suy nghĩ một hồi hỏi: “Vì trở thành con ?”
Diệp Minh Viễn cần suy nghĩ, lập tức đáp ngay: “Vì thú vị, cũng náo nhiệt!”
Bản nâng cấp dựa năng lượng, mà năng lượng từ mà ?
Từ con !
Ngoài nhiệm vụ, còn cảm xúc. Sau khi hấp thụ đủ năng lượng, chính là lúc tiếp nhận đủ loại cảm xúc từ con .
Anh sẽ mất nhiều thời gian để thích nghi và tiêu hóa những cảm xúc , trong quá trình đó cũng sẽ dần tiến gần hơn với con .
Con sợ cô đơn, cũng dễ cảm giác cô đơn chi phối nhất.
Hiện giờ Diệp Minh Viễn đang ở trong giai đoạn như .
Nguyên Mạch Đông trầm ngâm lâu: “Nếu thì ràng buộc yếu ?”
“Ràng buộc gì?”
Nguyên Bảo đang bò lên chân Diệp Minh Viễn, đưa tay xoa nó một cái, nhưng dám nhúc nhích.
“Nếu thành , còn thể cho gian hệ thống ?”
Diệp Minh Viễn thoáng bối rối: “Tất nhiên là .”
“Cô là điểm neo của ở thế giới , thể rời khỏi cô. Nếu rời khỏi, thể cuốn dòng hỗn loạn thời và biến mất.”
Diệp Minh Viễn giải thích cho cô hiểu.
Trong mắt Nguyên Mạch Đông, lẽ là một hệ thống đột ngột xuất hiện và trói buộc cô chẳng đầu chẳng cuối, giống như một giọng bỗng dưng vọng lên trong đầu.
với Diệp Minh Viễn mà , từ giây phút tạo bắt đầu tìm kiếm ký chủ của , băng qua vô gian và thế giới, rốt cuộc một mùa hè tìm thấy điểm neo của chính .