[Quá giàu, quá hạnh phúc, hu hu.]
[A hahahaha khóe miệng Nhạc Hạc khép , xinh quá aaaa!]
[Mẹ nó, là một ngày ganh tỵ với . cũng một phú bà tặng quà sinh nhật cả trăm nghìn thế , vãi.]
Qua màn hình, Nhạc Hạc hít mũi một cái, cảm thấy .
Cậu im lặng hồi lâu thì Diệp Minh Viễn chạy đến bên cạnh Nguyên Mạch Đông: “Cậu hình như hiểu nhầm gì .”
Nguyên Mạch Đông: “?”
Bộ xử lý của Diệp Minh Viễn xoay vù vù, ánh mắt ánh lên tia sáng vi điện tử, đến cả má cũng như phủ một tầng dòng dữ liệu màu lam mờ nhạt: “Là một loại cảm xúc phức tạp.”
Anh nghiêng đầu: “Có vì con những cảm xúc phức tạp nên mới trở thành thật sự ?”
Nguyên Mạch Đông sang Diệp Minh Viễn.
Anh thực giống một con , nhưng dữ liệu dù cũng chỉ là dữ liệu. Đối với , cảm xúc chỉ là những con độ thiện cảm tăng giảm, hiểu lý do vì .
“Cậu thích cô.” Diệp Minh Viễn khẳng định: “Dư Hàng cũng , mã lệnh của họ giống .”
Nguyên Mạch Đông bật : “Anh thích nghĩa là gì ?”
Diệp Minh Viễn lắc đầu: “ thể thử tìm hiểu.”
Nguyên Mạch Đông phủ nhận : “Đợi đến khi hiểu thích là gì, lẽ khi đó sẽ trở thành một con thật sự.”
Ánh mắt cô rơi lên màn hình điện thoại.
Sau khi tặng Nhà Triển Lãm, hôm nay cô tiêu hết một nửa hạn mức. Cô lười mở sang phòng khác, liền chọn bừa mấy món quà chủ đề sinh nhật gửi tiếp cho Nhạc Hạc.
[Nhạc Hạc: Chị và Dư Hàng đang yêu thật ?]
Cậ do dự một lúc lâu mới quyết định hỏi câu , rõ trong lòng đang mang theo những cảm xúc gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-keo-kiet-va-he-thong-dai-gia/chuong-173.html.]
Trước đó Thiểm Quang thuộc về bất kỳ ai, vì thế bằng lòng bạn. đến một ngày khi tận mắt thấy cô ở bên khác, kìm tìm kiếm câu trả lời.
Cậu vì , kém hơn ở điểm nào.
[Thiểm Quang: Cũng thể xem là .]
[Nhạc Hạc: Chị thích ?]
[Nhạc Hạc: Ý em là chị thích điểm nào ở .]
[Thiểm Quang: Có lẽ là vì gặp đúng lúc.]
Vào lúc cô buông lỏng bản , thử cảm nhận một cuộc sống khác biệt thì trùng hợp gặp Dư Hàng. Trùng hợp là gặp ngoài đời thật, trùng hợp thiện cảm với cô mà cô cũng ghét bỏ.
Chỉ là tất cả đều trùng hợp mà thôi.
[Nhạc Hạc: Em hiểu .]
[Nhạc Hạc: Mong chị luôn vui vẻ. Nếu lúc vui hãy nhớ với em, em sẽ mãi chờ chị.]
Nguyên Mạch Đông còn kịp gì, Diệp Minh Viễn chen ngang: “Nói chuyện sặc mùi .”
Nguyên Mạch Đông: “Hả?”
Diệp Minh Viễn hừ lạnh: “Dựa theo dữ liệu thu thập , hành vi đó gọi là xanh, chủ động dự của cô.”
Anh bỗng chuyển sang giọng máy móc: “Chị ơi, nếu chị thích nữa thì nhớ với em, chị thể thích em.”
Nguyên Mạch Đông lườm Diệp Minh Viễn: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Có lẽ vì hệ thống tất cả bí mật của nên mỗi khi ở mặt nó, cô luôn là chính . Không cần giấu giếm, cũng chẳng cần phòng , cứ thế mà thẳng thắn đối đáp.
Diệp Minh Viễn hì hì chạy biến .
Sau khi thành hạn mức của ngày hôm nay, cô cũng nhận thông báo từ hệ thống.