Quỷ Keo Kiệt Và Hệ Thống Đại Gia - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-12-10 08:16:58
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

gì thêm, chỉ vỗ vai Dư Hàng chạy về nhập bọn với mấy cô gái phía .

 

Nguyên Mạch Đông mặc bộ đồ trượt tuyết màu hồng nổi bật giữa tuyết trắng. Đội mũ bảo hiểm, đeo miếng bảo hộ đầu gối ai rõ mặt cô nữa.

 

Các streamer mở livestream, dám trực diện cô.

 

[ tưởng thấy mặt chị Thiểm Quang cơ, ai dè cho cái ? Hủy theo dõi nhé!]

 

[Aaaa cảm giác chị Thiểm Quang nhỏ nhắn xinh xinh quá ! Mặc đồ trượt tuyết cũng thấy cồng kềnh. Bộ đồ đặt may riêng ? Màu hiếm thấy lắm.]

 

[Đồ trượt tuyết thường màu tối, kiểu chắc chắn là đặt riêng .]

 

[Ủa như chị trượt tuyết ?]

 

[Ủa? Chị là chủ một khu trượt tuyết mà trượt ?]

 

Thật chỉ Nguyên Mạch Đông trượt. Trong nhóm chỉ Dư Hàng, Đường Đậu Đậu và một nữ streamer khác là .

 

Lộc Viên hỏi: “Chị trượt tuyết ?”

 

Nguyên Mạch Đông lắc đầu.

 

tiền để trượt, .

 

Dư Hàng bất ngờ bước đến: “Thiểm Quang bình thường gì cô còn ? Người học đơ cả , khi còn từng tới đây.”

 

Anh sang Nguyên Mạch Đông: “Để dạy em.”

 

[Ủa ủa ủa “Để dạy em”.jpg]

 

[Dư Hàng từ bao giờ mà kiên nhẫn ? Muốn tán em gái nhà thì thẳng .]

 

[Nói thật, là cũng tán. Hiểu cái gì gọi là "tán em là khỏi cần phấn đấu hai mươi năm "?]

 

[Tên nhóc khôn đấy, dạy trượt tuyết kiểu gì chẳng tiếp xúc tay chân?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-keo-kiet-va-he-thong-dai-gia/chuong-162.html.]

 

Dạy trượt tuyết quả thật tránh việc tiếp xúc thể, nhưng Dư Hàng vẫn luôn cố gắng kiềm chế, hề chạm Nguyên Mạch Đông. Anh chỉ bên cạnh mẫu từng động tác, thỉnh thoảng thấy cô chuẩn thì nhắc nhở để cô tự điều chỉnh.

 

“Quan trọng nhất là học cách phanh, kiểm soát tốc độ và góc độ. Mới học thì cứ trượt từ từ thôi, chúng tìm một đoạn dốc nhẹ mà tập.”

 

“Đừng sợ ngã.”

 

Nguyên Mạch Đông hiểu.

 

Hồi học xe đạp, bố cô cũng từng như thế, nếu sợ ngã thì mãi mãi cũng học .

 

Cô cũng nhút nhát, các biện pháp bảo hộ đều đầy đủ nên gì khiến cô thấy sợ cả.

 

Dư Hàng cuối cùng cũng đưa tay nắm lấy cánh tay cô.

 

Qua lớp mũ bảo hiểm, Nguyên Mạch Đông rõ biểu cảm của , chỉ thấy giọng trầm thấp như đè nén: “Anh dẫn em trượt một đoạn.”

 

“Được.”

 

Tuyết dọn sạch sẽ, Dư Hàng nắm tay cô trượt một đoạn. Tư thế của chuẩn hơn cô nhiều, tốc độ cũng kiểm soát . Trượt một lúc, khi thấy cô tìm cảm giác, liền buông tay: “Tự trượt nhé.”

 

Học bá học gì cũng nhanh, ngay cả chuyện vui chơi cũng . Tự tập luyện một lúc, Nguyên Mạch Đông thể trượt khá thành thạo.

 

Khi chỗ Dư Hàng, cô tháo mũ bảo hiểm, mặt mày rạng rỡ: “ học nhanh ?”

 

Gió lạnh thổi tung mái tóc cô, kết hợp cùng nụ bỗng trở nên rạng rỡ lạ thường.

 

Tim Dư Hàng đập thình thịch, còn nhanh hơn lúc trượt tuyết đến mức adrenaline dâng trào.

 

Giữa trời đất trắng xóa, trái tim nóng hổi như bốc lửa.

 

Anh cũng tháo mũ bảo hiểm của , nếu tháo e là sắp thở nổi nữa : “Tất nhiên , em thông minh.”

 

Anh để tóc ngắn, đội mũ xong thì đầu tóc rối bù như ổ quạ, nhưng ánh mắt dịu dàng như ngấm đầy nước.

Loading...