Quỷ Keo Kiệt Và Hệ Thống Đại Gia - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-12-10 08:15:57
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế là mới tình cảnh hiện tại: điện thoại nhét trong túi, tai đeo tai , mà Nhạc Hạc còn năn nỉ cô đừng tắt mic.

 

Lý do và cái cớ đầy đủ: “Em âm thanh bên chỗ chị! Nghe như cảm giác gần chị hơn!”

 

Môn Thưởng Thức Mỹ Thuật phần lớn thời gian là thầy giáo chiếu hình ảnh giảng bài, sinh viên bên mạnh ai nấy chơi điện thoại.

 

Kiểu lớp học như nên Nguyên Mạch Đông cũng hàng đầu, chọn ở giữa. Dù cô cũng chơi điện thoại, mà cúi đầu sách của lớp khác.

 

Khổ nỗi trong tai vẫn vang lên tiếng Nhạc Hạc quấy rối.

 

“Giọng thầy ghê. Chị ơi, thầy bao nhiêu tuổi ?”

 

[Thiểm Quang: Tầm 35 tuổi thì , nghiệp sớm lắm, là giáo sư thỉnh giảng của trường.]

 

“Giáo sư thỉnh giảng cơ ! Thế chị nghiêm túc giảng? Giáo sư kiểu chắc nổi tiếng lắm đó.”

 

[Thiểm Quang: học tài chính mà, môn mỹ thuật với cũng chẳng ích gì. Hơn nữa chúng thi xong lâu .]

 

Thầy giáo đó bình thường bận tối mắt, ngay giữa kỳ cho thi cuối kỳ xong . Sau đó thỉnh thoảng báo nghỉ vì việc, thành sinh viên cũng lười học theo.

 

Nhạc Hạc nũng nịu: “Sao chị chỉ nhắn chữ chịu chuyện thế? Em nhớ giọng chị quá.”

 

Giọng êm dẻo, mềm dính, mà tim mềm nhũn.

 

[Thiểm Quang: …]

 

[Thiểm Quang: Mau dậy , đừng lề mề nữa. tiếp tục sách đây.]

 

Nhạc Hạc trong lời cô chút cảm giác giận dỗi hổ: “Ha ha, chị dễ thương quá.”

 

Cậu thật sự thấy Nguyên Mạch Đông đáng yêu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-keo-kiet-va-he-thong-dai-gia/chuong-103.html.]

Bình thường chuyện thì lạnh lùng, gõ chữ cũng , trò chuyện bao giờ gửi icon dễ thương biểu cảm như những cô gái khác. Cô thậm chí chẳng bao giờ gửi hình, tóm là kiểu mang phong thái lạnh lùng, nghiêm túc như cán bộ lão thành.

 

Vậy mà mỗi chọc ghẹo, cô phản ứng đáng yêu.

 

Ngay cả âm thanh lười biếng khe khẽ cất lên khi gọi cô dậy cũng thấy đáng yêu.

 

Khóe môi Nhạc Hạc cong lên.

 

Đầu bên chỉ vang lên tiếng thầy giáo giảng bài. Thỉnh thoảng còn thấy âm thanh quần áo sột soạt từ chỗ Nguyên Mạch Đông vọng .

 

Những âm thanh khẽ đó như kéo hai gần , cứ như thật sự đang ngay bên cạnh cô trong lớp học, nghiêng đầu cô chăm chú học bài.

 

Trái tim Nhạc Hạc nóng lên, giọng vốn uể oải chợt trở nên khàn đặc: “Chị ơi, chị từng yêu bao giờ ?”

 

Yêu đương ư?

 

Nguyên Mạch Đông từng suy nghĩ đến chuyện đó.

 

Trước thì cắm đầu học và kiếm tiền, đến khi lên đại học cũng chẳng phút nào để thở dốc. Cô tâm trí mà nghĩ đến yêu đương?

 

Huống hồ cô cũng gặp ai thật sự phù hợp. Đa , dù chút cảm tình với cô thì đến cảnh gia đình là tránh xa ngay.

 

mấy lời , chỉ nhàn nhạt gặp thích.

 

Kết quả Nhạc Hạc tra khảo đến cùng: “Thế chị thích kiểu như thế nào?”

 

Lúc Nguyên Mạch Đông tan học, đang bộ trong khuôn viên trường. Những ngang đều là sinh viên trẻ trung đầy sức sống, cô hòa dòng , quá nổi bật.

 

Cả cô và Nhạc Hạc đều im lặng, dường như đang chờ cùng một câu trả lời.

 

Nguyên Mạch Đông: “Tạm thời thích ai, lẽ tùy duyên, hoặc là do thói quen khi ở bên nữa.”

Loading...