Đến khi , ánh mắt hết sức dữ tợn, khiến thấy sợ hãi.
“Tối nay mày khỏi ăn cơm ,” : “Tao thấy buổi trưa mày ăn no nê lắm , no đến c.h.ế.t cũng chẳng . Để dành ít lương thực, ngày mai thêm cho em mày một quả trứng.”
Tối hôm đó, đói đến mức ngủ , trốn trong chăn mà lén .
chỉ hiểu, vì em trai thì thể ăn đùi gà, còn chỉ cần ăn một miếng thịt bò do khác cho, coi như tội .
Từ hôm đó trở , mỗi Hổ ca đến, chú đều gọi thêm một phần thịt bò và trứng chiên, kiên quyết đẩy sang mặt .
Mẹ dám công khai ngăn cản nữa, nhưng bà tìm đủ cách để trút giận lên .
Ví dụ, Hổ ca bước , thì ngay đó sẽ bắt lau sạch bộ sàn nhà trong tiệm, lau sạch thì ăn cơm.
Hoặc là, lúc tiệm khách, sẽ phạt úp mặt tường, suốt cả một buổi chiều.
Đầu gối lúc nào cũng bầm tím, chỗ cũ còn lành, chỗ mới chồng thêm lên.
vẫn mong Hổ ca đến.
Bởi chỉ khi chú đến, mới ăn no.
Bát mì bò đó, trở thành điều duy nhất trông chờ trong một ngày.
Hổ ca hình như cũng nhận điều gì đó.
Có một , chú ăn xong mì, giống như thường lệ liền rời ngay.
Chú châm một điếu thuốc, dựa lưng ghế, chậm rãi hút.
Mẹ chút căng thẳng, bên cạnh, hai tay ngừng vò chiếc tạp dề.
Hổ ca phả một làn khói, nheo mắt hỏi:
“Bà chủ, con bé nhà bà, bao nhiêu tuổi ?”
“Sá… sáu tuổi.” Mẹ lắp bắp trả lời.
“Sáu tuổi …” Hổ ca kéo dài giọng, “Chắc học nhỉ?”
Sắc mặt càng thêm trắng bệch: “Sắp sắp , đang chuẩn cho nó nhập học đây. Chủ yếu là trong tiệm bận, em trai nó còn nhỏ, thể thiếu chăm…”
Hổ ca bỗng bật , chỉ là nụ hề chạm tới đôi mắt.
“Thế ? Sao , thằng nhóc nhà bà sớm cho học cái trường gì đó… mẫu giáo song ngữ, một tháng ba nghìn tệ thì ?”
Môi run rẩy, thốt nổi một chữ.
Còn thì sững sờ.
Thì , mỗi sáng em trai đeo chiếc cặp nhỏ lưng, công viên chơi, mà là học.
Hổ ca dí điếu thuốc cái gạt tàn bàn, dậy.
Chú bước đến mặt , bóng dáng cao lớn che kín cả .
ngửi thấy chú mùi khói thuốc nồng nặc, nhưng hiểu , chẳng thấy sợ chút nào.
Chú đưa cánh tay hình xăm con hổ , khẽ xoa đầu .
Bàn tay to, thô ráp, nhưng chút ấm áp.
“Nhóc, học ?” — chú hỏi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-cu-tiem-mi-nha-toi/2.html.]
ngước chú , nước mắt chực trào nơi khóe mắt, cố gắng gật đầu thật mạnh.
04
Sau ngày hôm đó, suốt mấy hôm liền, Hổ ca còn đến nữa.
Bát mì của về với nước trong và mì trắng.
Tâm trạng hình như khá lên nhiều. Bà còn phạt , cũng còn mắng chửi. Thậm chí , còn gạt sang cho chút thịt băm thừa mà em trai ăn hết.
chẳng thấy vui chút nào.
luôn kìm mà ngóng cửa, mong bóng dáng quen thuộc thể xuất hiện.
Một buổi chiều tối, một tuần, khi quán sắp đóng cửa, Hổ ca cuối cùng cũng đến.
chú một . Sau lưng chú, còn một đàn bà mặc váy, trông dịu dàng.
Hôm nay, Hổ ca mặc chiếc áo ba lỗ đen nữa, mà bằng một chiếc áo thun trắng sạch sẽ. Hình xăm con hổ cánh tay chú, dường như cũng trở nên hiền hòa hơn.
Chú kéo ghế , để dì xuống , mới chỗ đối diện .
“Bà chủ, như cũ.” — ông gọi một tiếng, đó rút từ trong túi một thứ, đặt lên bàn mặt .
Đó là một chiếc cặp sách mới tinh, màu hồng, mặt còn vẽ một chú thỏ hoạt hình đáng yêu.
ngẩn ngơ cái cặp , đến mức quên cả chớp mắt.
Mẹ và ba cũng từ trong bếp bước . Họ Hổ ca, chiếc cặp, vẻ mặt vô cùng khó xử.
“Hổ ca, cái … là…”
Hổ ca để ý đến họ, chỉ , giọng vẫn cứng rắn, nhưng dường như chút khác biệt.
“Nhóc, cầm lấy. Sáng mai bảy giờ, chú đến đón, đưa nhóc học.”
Tim , trong khoảnh khắc , như thứ gì đó va mạnh .
chậm rãi đưa tay , khẽ chạm chiếc cặp. Là của ? thật sự thể… học ?
lúc đó, em trai bất ngờ từ trong buồng lao , giật lấy cái cặp, ôm chặt trong lòng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Là của con! Cặp mới là của con!” — nó gào lên.
Mẹ vội vàng chạy tới, lấy cái cặp từ trong tay nó, miệng ngừng dỗ dành:
“Bảo bối ngoan, cái là của chị, ngày mai mua cho con cái mới, màu xanh nhé, hình Ultraman, nào?”
“Con cần! Con cái ! Màu hồng mới !”
Em trai bệt xuống đất, bắt đầu ăn vạ, lăn lộn gào ầm ĩ.
Ba cũng vội vàng chạy tới, cúi xuống bế nó dậy.
Quán ăn lập tức rối loạn.
em trai đang lăn lộn đất, ngẩng đầu Hổ ca.
Khuôn mặt Hổ ca dần dần sầm xuống.
Người dì dịu dàng bên cạnh chú cũng nhíu mày.