Quỷ Án Nữ Ngỗ Tác - Chương 562: Độc nhất vô nhị
Cập nhật lúc: 2025-08-08 16:47:48
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bó chân là phong tục đặc trưng của Chử Châu, nên các kiểu giày dép cũng chỉ Chử Châu . Thợ đóng giày nổi tiếng nhất thì ở phố Lạc Thủy.
Phố Lạc Thủy là con phố buôn bán sầm uất nhất Chử Châu, hai bên đường cửa hàng nối tiếp , qua tấp nập.
Đầu xuân, chồi non cây bắt đầu đ.â.m lộc, các công tử, tiểu thư cũng cởi bỏ lớp áo khoác dày cộp, khoác lên y phục mới. Xe ngựa dừng ở một góc phố.
Giọng của Bạch y vọng qua rèm xe trong, “Khương Ngỗ Tác, Đổng cô nương, xuống xe ở đây. Con hẻm bên cạnh Liêu Ký chật quá, xe ngựa .”
“Được, chúng bộ .”
Khương Ninh đáp lời, cẩn thận bọc đôi giày cho túi tiền tùy , cùng Đổng Tích Tích lượt xuống xe. Hai theo Bạch y, tiến con hẻm.
Hẻm nhỏ ở phương Nam khác hẳn Khánh Kinh. Dù đều lát đá xanh, nhưng cửa hàng ở Khánh Kinh thường mở cửa, còn cửa hàng ở Chử Châu chỉ mở cửa mà còn cửa sổ cao nửa , bên ba bậc cầu thang, chắc là để phòng nước ngập mùa mưa.
Dường như Liêu Ký ăn khá , tuy chỉ ở trong hẻm nhưng Khương Ninh thấy cửa hai cô nương trang điểm tinh xảo , tiểu nhị đang cúi tiễn khách với vẻ mặt tươi .
Vừa ngẩng đầu, thấy Khương Ninh và Đổng Tích Tích tới, ánh mắt đảo qua đảo hai , cuối cùng tiến đến mặt Đổng Tích Tích chào hỏi.
“Cô nương lạ mặt quá, chắc đầu tiên đến mua giày đúng ạ? Mời , mời .”
Có lẽ vì thấy Đổng Tích Tích dung mạo tựa tiên nữ, khoác lên bộ trang phục quý phái, cùng với ba thị vệ của Ngự Ninh Vệ cùng, tiểu nhị liền cho rằng nàng là tiểu thư của nhà quyền quý nào đó. Vừa thấy bắt đầu xu nịnh.
Hai Bạch y định lên tiếng, nhưng Khương Ninh kéo vạt áo họ từ phía , ý bảo cứ diễn cho tròn vai.
Đổng Tích Tích là cách ứng phó, diễn kịch là sở trường của nàng. Nàng lập tức cầm khăn, để lộ một nụ rạng rỡ như ánh ráng chiều. “Ta từ Khánh Kinh đến đây du ngoạn, cửa hàng ngươi thợ đóng giày tay nghề tinh xảo, nên một đôi giày thêu độc nhất vô nhị. Tiểu nhị, ngươi thể giới thiệu cho thợ nào ?”
Tiểu nhị nụ của nàng mê hoặc, gật đầu lia lịa, “Có, chứ. Mời ngài theo .”
Bốn nhanh chóng đưa lên một gian phòng trang nhã ở tầng hai của cửa hàng. Trên tủ trưng bày ít đôi giày với hoa văn phức tạp và thêu thùa tinh xảo, đủ kiểu dáng ba tấc kim liên cùng thiên túc.
Đổng Tích Tích đảo mắt một vòng quanh phòng, ung dung xuống ghế, chán nản ngắm cảnh vật bên ngoài. “Không cần xem nữa, giày ở đây đều bằng sợi tơ và sợi bông bình thường, loại chỉ đặc biệt như đôi giày lông công . E là đợi đến hỏi mới manh mối.”
Khương Ninh cũng bận tâm, xuống bên cạnh nàng cùng chờ đợi. Trong lúc đó, phát hiện Đổng Tích Tích luôn về một hướng ngoài cửa sổ, dường như đang ngắm một tòa lầu ba tầng ở đằng xa.
“Xin , để quý khách chờ lâu. Tại hạ Liêu Bảo Vinh, là nhị chưởng quầy của Liêu Ký, cô nương một đôi giày độc nhất vô nhị?”
Vân Vũ
Tiếng cửa mở, một đàn ông trung niên cúi , theo là tiểu nhị lúc nãy.
“Cô nương, đại chưởng quầy của Liêu Ký chúng quản sổ sách, còn nhị chưởng quầy là thợ thủ công nổi tiếng nhất. Giày mà ngài , nếu nhị chưởng quầy , thì ai thể nữa.”
Bạch y hiệu cho tiểu nhị lui , đóng cửa để Liêu Bảo Vinh xuống. Khương Ninh thẳng vấn đề, hỏi từng một đôi giày thêu hình con công .
Liêu Bảo Vinh ngẩn , dường như đang hồi tưởng. Rồi đột nhiên sắc mặt tái nhợt, bàn tay đang bưng chén khẽ run lên.
Hắn ngẩng đầu lên, cẩn thận hỏi, “Cô nương hỏi, là… đôi giày của Thanh Quan Tô Tình Vũ ngày ?”
Xem tìm đúng .
Khương Ninh gật đầu, lấy đôi giày đặt lên bàn, ý bảo xem , và suy nghĩ xem gần đây ai yêu cầu một đôi giống hệt như .
Đôi giày đặt lên bàn, Liêu Bảo Vinh kìm dịch . Nếu lưng ghế cản , e là ngã ngửa đất. Trông vô cùng hoảng sợ.
“Đôi giày quả thực là do , nhưng chỉ một đôi duy nhất, bao giờ đôi thứ hai… Cô nương… Ngươi lấy đôi giày từ …”
Chuyện Thôi Nghiên Chi c.h.ế.t với đôi giày từng công bố ngoài. Với cái tính sĩ diện của nhà họ Đỗ, tuyệt đối sẽ chủ động công khai, càng cho phép nhiều. Liêu Bảo Vinh lẽ Tô Tình Vũ c.h.ế.t khi đôi giày . Ánh mắt cứ dừng đôi giày, vẻ mặt đầy chột , dường như liên tưởng đến một chuyện kinh hoàng nào đó.
“Ngươi chắc chắn là một đôi khác, ai thể dùng tay nghề tương tự để một đôi giống hệt?”
Liêu Bảo Vinh kỹ thêm hai mắt đáp, “Cô nương, đôi giày thật sự chỉ một đôi duy nhất. Vải giày là loại chỉ đặc chế, mà lông công màu lam thì cả Cảnh nội , năm đó theo thương thuyền từ Bằng Gia La quốc mang về, lượng chỉ đủ một đôi, thể đôi thứ hai.”
chương 563: Đào Hoa Ổ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quy-an-nu-ngo-tac/chuong-562-doc-nhat-vo-nhi.html.]
Khương Ninh từ lời của nhị chưởng quầy Liêu Ký chất liệu đôi giày quý giá, gần như khẳng định rằng thể một đôi giống hệt.
Đôi giày chân Thôi Nghiên Chi, e là gỡ từ t.h.i t.h.ể của Tô Tình Vũ.
Liêu Bảo Vinh về đôi giày vẫn còn chút thổn thức, cảm thán năm đó vì nó mà gần như hơn một tháng nghỉ ngơi đàng hoàng, để kịp giao hàng theo thời hạn, hầu như thức trắng đêm việc trong xưởng.
“Không khoác lác, mặt giày là do dùng từng sợi chỉ mà nên. Hai sợi tơ và một sợi lông đuôi công se thành một, chỉ để sợi dệt mặt giày thôi mất gần một tháng, chỉ để màu sắc lấp lánh khác ánh sáng.”
Liêu Bảo Vinh là một mê giày, khi về quá trình chế tác đôi giày , vẫn tiếc nuối, cảm thán rằng bỏ nhiều thời gian như , mà cuối cùng nó trở thành vật tùy táng của Tô Tình Vũ.
Se chỉ, dệt vải, thêu hoa văn, cuối cùng ghép thành một đôi giày trang trí thêm lông công, đôi giày là một món đồ mỹ nghệ tinh xảo cũng quá.
“Hơn nữa, phàm là giày do chế tác đều khắc dấu ấn của ở lớp lót đế giày. Chỉ là xem… thì phá hủy đôi giày …”
Giọng Liêu Bảo Vinh đầy tiếc nuối, ánh mắt đôi giày còn sợ hãi nữa mà đó là sự lưu luyến.
Mặc dù Khương Ninh là thợ thủ công, nhưng nàng cũng hiểu sự lưu luyến của . Tuy nhiên, để xác định tính xác thực của đôi giày, dù Liêu Bảo Vinh khẳng định thể đôi thứ hai, nàng vẫn quyết định mở đế giày xem.
Liêu Bảo Vinh đương nhiên dám đối đầu với Ngự Ninh Vệ, đành đau lòng lấy dụng cụ , tách mặt giày và đế giày , bóc từng lớp lót đế, quả nhiên tìm thấy ba chữ “Liêu Bảo Vinh”.
Đôi giày thật sự là do hung thủ lấy từ chân Tô Tình Vũ.
Chỉ là lấy lúc Tô Tình Vũ hạ táng, là gần đây mới đào t.h.i t.h.ể lên để lấy.
Khương Ninh bảo Bạch y đưa Đổng Tích Tích về , thẳng tiến đến bãi tha ma. Nếu nàng đoán sai, hung thủ ý trả thù Thôi Nghiên Chi, hẳn là nảy sinh ý định ngay khi Dịch Văn Lượng nhận tội. Có lẽ cũng là lúc lấy đôi giày.
điều kỳ lạ là, tại Dịch Văn Lượng say rượu rằng g.i.ế.c ?
Chẳng lẽ là nhà họ Đỗ tìm đóng thế để giúp Thôi Nghiên Chi thoát tội?
Lương Nghĩa Quang và tên bộ khoái Dịch Văn Lượng hề kêu oan, Thời Đô cũng phân tích bản nhận tội ép buộc mà ấn dấu tay. Nếu Dịch Văn Lượng cam tâm tình nguyện nhận tội , nguyên nhân đằng là gì?
Đang lúc suy nghĩ, xe ngựa đến bãi tha ma. Bảy tám Bạch y đang mồ hôi nhễ nhại tìm kiếm, Thời Đô cau mày, hiển nhiên là tìm thấy.
Khương Ninh xuống xe, hết kể cho tiến độ của , mới hỏi về t.h.i t.h.ể Tô Tình Vũ.
“Không tìm thấy. Người của phủ nha chỉ vị trí đại khái, chúng đào cả ngày , nhưng tìm thấy nữ thi nào đặc điểm chân bó cả. Nếu hung thủ thật sự giúp Tô Tình Vũ lật bản án, xem sớm mang t.h.i t.h.ể .”
Kết hợp tình hình đôi giày và Thôi Nghiên Chi, Khương Ninh và Thời Đô đều nhất trí cho rằng, hung thủ đích xác là nhắm Thôi Nghiên Chi, vì đòi công bằng cho Tô Tình Vũ.
Vụ án năm đó hẳn là nội tình khác.
Muốn điều tra vụ án của Tô Tình Vũ thì bắt đầu từ các mối quan hệ của nàng. Nếu lật bản án cho nàng, thì hung thủ và nàng chắc chắn mối quan hệ thiết. Ngày hôm , Thời Đô và Khương Ninh trực tiếp đến lầu hoa nơi nàng từng hành nghề.
Điều khiến Khương Ninh ngạc nhiên là lầu hoa chính là nơi hôm nọ Đổng Tích Tích dường như đang .
Đào Hoa Ổ xây dựng ven sông, hai bên còn những căn nhà sàn một tầng tương tự bến tàu nổi mặt nước. Những kiến trúc bến tàu nối với tòa lầu ba tầng bằng xích sắt, giống như một con thuyền khổng lồ đang neo đậu bên bờ.
Giữa ban ngày ban mặt, Đào Hoa Ổ vẫn ít khách, phần lớn bọn họ đến khúc của các cô nương đôi chân nhỏ.
Thời Đô công khai phận, tốn chút sức lực nào liền gặp tú bà của Đào Hoa Ổ - Diêu nương.
Diêu nương cũng như tên, là một phụ nữ trung niên xinh với vóc dáng thướt tha, khuôn mặt vẫn còn vẻ phong tình. Nàng ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh mời bọn họ lên gian phòng nhã ở tầng 3.
Ở tầng ba tầm thoáng, từ cửa sổ thể thấy mờ mờ các cô nương đang đánh đàn biểu diễn bến tàu. Khương Ninh thu tầm mắt, chờ Thời Đô hỏi thăm Diêu nương.
Diêu nương cũng đôi chân ba tấc kim liên, uyển chuyển như cành liễu gió. Sau khi xuống, nàng hỏi thẳng Thời Đô là về chuyện của Tô Tình Vũ .
“Ngươi chuyện gì ?”
Thời Đô còn kịp , Diêu nương đoán ý đồ của họ, điều khiến chút kinh ngạc.