Quang Âm Chi Ngoại - Chương 836: Độc Ma hành động. (2)
Cập nhật lúc: 2025-07-02 09:03:05
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đội trưởng ho khan một tiếng.
“Còn cái hạt dưa này nữa.”
“Còn một tia oán niệm của ác quỷ.”
“Còn sợi tóc này, chẳng biết từ đâu mọc ra.”
“Còn làn sương mù này nữa… tiểu tử ngươi chẳng lẽ lại nô dịch được một tên Yên Miểu tộc?”
Ánh mắt Bệnh Quỷ lần lượt đảo qua người Đội trưởng, Dạ Linh, Thanh Thu, Sơn Hà Tử cùng Vương Thần.
“Các ngươi năm người, hợp cách!”
Lời vừa dứt, bên ngoài đại điện vang lên tiếng bước chân, bốn thân ảnh tỏa ra sát khí lạnh lẽo đột ngột xuất hiện. Đạo bào Chấp Kiếm Giả trên người bọn họ có chút khác biệt, ở cổ áo được thêu một thanh kiếm màu đen.
“Bệnh Quỷ, bài khảo hạch của ngươi bị người khác nhìn ra rồi, có kẻ truyền âm báo cho bộ Chấp Pháp, nên bọn ta tới bắt người.”
Trong bốn người, một trung niên chấp pháp lạnh nhạt mở lời.
“Ồ? Ai vậy?” Bệnh Quỷ cười khẽ, vừa nhìn vào đại điện thì thấy Khổng Tường Long đứng lên, hướng về ông ta ôm quyền.
“Tiểu tử này được đấy. Rõ ràng quen biết ta, vậy mà vẫn phá giải được trở ngại do nhận thức gây nên, nhìn ra được bản chất, so với những kẻ không quen biết ta còn khó hơn. Thành tích của ngươi: ưu tú!”
Bệnh Quỷ mắt sáng rực, gật đầu tán thưởng, đang định rời đi.
Đội trưởng lại ho thêm một tiếng, có phần ngượng ngùng mở lời.
“Đại nhân, còn một con mắt nữa…”
Bệnh Quỷ khựng lại, nhìn sang Đội trưởng.
“Nằm trong túi trữ vật của ngài.” Đội trưởng chớp mắt.
Bệnh Quỷ cúi đầu kiểm tra, phất tay một cái, lập tức có một con mắt bị ông ta từ trong túi trữ vật lấy ra, cầm trên tay nhìn ngó, ánh mắt lóe sáng kỳ dị, cẩn thận quan sát Đội trưởng vài lượt.
“Không tệ. Có thể khiến ta cũng không nhận ra, tuy có phần khôn khéo nhưng cũng rất xuất sắc. Thành tích của ngươi: ưu tú. Phải rồi, ngươi tên gì?”
“... Trần Nhị Ngưu…” Đội trưởng dè dặt đáp.
Bệnh Quỷ trầm mặc, nhìn Đội trưởng thật sâu một cái.
Ông ta đã từng nghe qua cái tên này. Lúc này lắc lắc đầu, xoay người định rời đi.
Từ Thanh hơi do dự, ánh mắt nhìn về phía thân thể yếu ớt của đối phương, phát hiện khí độc đang lượn lờ… chính là độc của bản thân hắn.
Hắn nhìn ra rồi, đối phương không phải người tinh thông độc đạo, luồng độc khí kia là do thương thế trong cơ thể tự phát sinh, được ông ta dùng như vũ khí mà thôi.
Mà trước đó, người này phun m.á.u quá nhiều, khiến trong lúc cảnh giác, Từ Thanh cũng phát tán thêm một lượng lớn độc khí theo bản năng. Bây giờ hắn không dám chắc khi những độc khí này hòa lẫn với thương thế trong cơ thể Bệnh Quỷ, có gây ra biến dị hoặc phát tác nguy hiểm hay không.
Để đề phòng vạn nhất, Từ Thanh vẫn đứng dậy.
“Đại nhân.”
Bệnh Quỷ dừng chân lần nữa, quay đầu nhìn về phía Từ Thanh. Thực tế, ông ta đã chú ý đến Từ Thanh từ trước, biết người này hào quang vạn trượng, nhưng đến c.uối cùng trong lòng vẫn có chút thất vọng.
Trong mắt ôngta, tuy Từ Thanh không trúng chiêu, nhưng không giở ra bất kỳ thủ đoạn nào giấu kín, lại cũng không phát hiện vấn đề trong y phục của mình, như vậy có vẻ hơi tầm thường, hơn nữa còn mang theo chút cứng nhắc, không linh hoạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-836-doc-ma-hanh-dong-2.html.]
Nhưng lúc này bị gọi lại, trong lòng ông ta vẫn dâng lên vài phần chờ mong.
“Từ Thanh, ngươi cũng âm thầm giấu vật gì đó trên người ta sao?”
Từ Thanh gật đầu.
“Là vật gì?” Bệnh Quỷ tò mò, ông ta không phát hiện ra, cả túi trữ vật cũng đã kiểm tra rồi.
“Độc…” Từ Thanh đáp, ngữ khí mang theo vẻ áy náy.
Bệnh Quỷ sững lại.
“Rất nhiều độc, hỗn hợp lại với nhau… ta không chắc có ảnh hưởng đến vết thương của đại nhân hay không. Hơn nữa độc với độc rất dễ sinh ra biến hóa dữ dội.”
Sắc mặt Bệnh Quỷ lập tức biến đổi.
Thao Dang
“Đại nhân, ngài… mau mau quay về tìm người giải độc đi.”
“Còn các vị đồng liêu nữa, chuyện này ta xin lỗi. Nhưng các ngươi không có ẩn thương trong người, nên độc vẫn chỉ trên bề mặt, hiện tại ta chưa kích phát, vẫn còn có thể giải trừ.”
Từ Thanh một hơi nói xong, lập tức lấy ra một lượng lớn giải độc đan, phân phát cho đám người đang trợn mắt há mồm xung quanh, sau đó lộ vẻ áy náy nhìn về phía Bệnh Quỷ, người đang đứng đực ra tại chỗ, sắc mặt biến hóa chóng mặt.
“Đại nhân, độc trên người ngài đã bị độc khí trong cơ thể tự động kích phát… ta không có giải dược, ngài hãy nhanh chóng tìm một cao nhân đan đạo…”
Bốn phía tĩnh lặng như tờ.
Tất cả mọi người nhìn Từ Thanh với ánh mắt đầy chấn động, bất luận là Sơn Hà Tử, Vương Thần hay Khổng Tường Long, ai nấy đều kinh ngạc.
Chỉ có Đội trưởng là vẻ mặt điềm nhiên như không, thản nhiên nuốt từng nắm giải độc đan, vẻ mặt như thể chuyện này xưa nay đã quá quen thuộc.
Bệnh Quỷ đang định nói gì đó thì bỗng phun ra một ngụm m.á.u đen, sắc mặt trong nháy mắt trở nên xanh xám, bị bốn vị chấp pháp bên cạnh vội vàng đỡ lấy, cấp tốc rời đi tìm đan sư của Chấp Kiếm c.ung.
Đại điện lại lần nữa chìm vào yên tĩnh.
Ngay sau đó là tiếng nuốt ực ực, tất cả mọi người đều đang nuốt giải độc đan. Những người trước đó bị ngất xỉu giờ cũng đã tỉnh lại, khi được kể lại chuyện vừa xảy ra, sắc mặt cũng đại biến, vội vàng nuốt đan.
Thậm chí còn vang lên tiếng “xoạt xoạt”, tất cả án kỷ quanh Từ Thanh đều bị xê dịch tránh xa, Khổng Tường Long cũng làm theo bản năng, Thanh Thu thì phản ứng còn nhanh hơn.
Từ Thanh lặng lẽ ngồi xuống, hắn đã quen với sự cô độc như vậy rồi, dù sao… vẫn còn có Đại sư huynh.
Đội trưởng vẫn hết sức bình tĩnh, từ sau khi quen biết Từ Thanh, trong túi trữ vật của y chưa bao giờ thiếu giải độc đan, lúc này lại lấy ra một vốc lớn, vừa ăn như kẹo đậu, vừa tự đắc nhìn sang Khổng Tường Long, âm thầm nghĩ bụng:
“Chút chuyện cỏn con mà thôi, đúng là tầm nhìn quá hạn hẹp.”
Bị ánh mắt của Đội trưởng liếc qua, Khổng Tường Long cười khổ, đành gượng gạo kéo án kỷ lại gần, cười ha ha với Từ Thanh một tiếng, sau đó lấy ra vài viên giải độc đan còn lại để ăn.
Từ Thanh trầm mặc.
Bầu không khí trong đại điện lúc này, trong sự yên tĩnh xen lẫn khẩn trương, lại toát lên một vẻ kỳ dị khó tả, không ít Chấp Kiếm Giả đang lén lút liếc nhìn Từ Thanh.
Có thể tưởng tượng, chuyện hôm nay… rất nhanh thôi sẽ lan khắp cả Chấp Kiếm c.ung.
Không lâu sau, trong đại điện lại vang lên tiếng bước chân, một Chấp Kiếm Giả khác tiến vào.
Người này là một lão giả, khác hẳn Bệnh Quỷ, trên người lão toát ra vẻ uy nghiêm, còn mang theo âm trầm, mỗi bước chân giẫm xuống đều phát ra tiếng thình thịch, cả người đầy khí huyết c.uồng bạo.
Một đường đi thẳng lên phía trước, lão giả xoay người, lạnh lùng quét mắt qua tất cả mọi người trong điện, c.uối cùng ánh mắt rơi trên người Từ Thanh.
“Chính ngươi là người… đầu độc Bệnh Quỷ?”