Quang Âm Chi Ngoại - Chương 826: Bảy chữ của Chấp Kiếm c.ung. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-29 13:16:19
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này xử lý xong hai thuộc hạ, Diêu Vân Tuệ hướng về phía Từ Thanh cùng Tử Huyền, lần lượt hành lễ, trên mặt đầy vẻ xấu hổ.
“Chuyện này là do ta quản lý sơ suất, khiến Từ Thanh chịu uất ức. Ta thấy thương thế của Từ Thanh rất nặng, chư vị có thể về nghỉ ngơi trước. Vụ việc đã được làm rõ, lát nữa ta sẽ đích thân đến tận nơi bồi tội.”
Trong mắt Từ Thanh chợt lóe hàn quang, những việc đối phương vừa làm, đã hóa giải hơn nửa tình thế gay gắt lúc đầu, nếu còn tiếp tục bám vào vấn đề thương tích, thì cục diện sẽ trở nên gay gắt, khiến người ta cảm thấy hắn cố tình làm lớn chuyện.
Từ Thanh âm thầm suy tính, tuy xét về kết quả, hồ sơ lý lịch của bản thân đã không có vấn đề, nhưng nếu để mọi chuyện kết thúc như vậy thì hắn cảm thấy chưa đủ.
Vì thế hơi hé miệng, như thể muốn nói điều gì đó.
Nhưng thương thế của hắn quá nặng, vô cùng suy yếu, thần niệm và giọng nói đều không phát ra được, Đội trưởng thấy vậy liền ghé tai lại gần.
Rất nhanh, vẻ phẫn nộ trên mặt y biến thành kinh hãi, thất thanh kêu lên:
“Cái gì! Tiểu sư đệ, hai tên khốn kiếp kia… đã cướp mất ba triệu linh thạch của ngươi?”
Diêu Vân Tuệ ánh mắt hơi co lại, tâm tình chấn động, sự khó đối phó của Từ Thanh một lần nữa khiến cô ta cảm nhận sâu sắc, dù vừa rồi cô ta hóa giải được đòn phản kích, thì đối phương ngay lập tức lại chuyển hướng, tiếp tục phản công.
Ba triệu linh thạch đối với cô ta cũng không phải con số nhỏ, kiểu bị tống tiền trực tiếp như vậy, khiến cô ta cảm thấy như ăn phải phân chó, nhưng lại không thể không nuốt xuống.
Mà cô ta còn không thể phát giận, đành hít sâu một hơi, áp chế gợn sóng trong lòng, nhìn chằm chằm vào Đội trưởng và Từ Thanh, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu.
“Chuyện này ta sẽ điều tra, nếu…”
Lời còn chưa dứt, Từ Thanh lại phun ra một ngụm m.á.u, khí tức càng thêm yếu ớt, Đội trưởng tức thì đưa thuốc cho uống, vừa đút vừa cười thảm thương:
“Đây là Tư Luật c.ung sao? Tùy tiện tra tấn, ngang nhiên cướp của, tiểu sư đệ, nơi chúng ta đến… thật sự là Nhân tộc Quận Đô sao!”
“Chuyện này trời đất không dung, chuyện này…”
Thấy tình thế lại muốn dậy sóng, trán Diêu Vân Tuệ nổi gân xanh, lửa giận bốc lên tận cổ, nhưng cô ta biết không thể để tiếp diễn, đành nghiến răng nói:
“Chuyện này điều tra cần thời gian, nhưng ba triệu linh thạch, Đệ Tam Ty chúng ta sẽ tạm ứng trước!”
Vừa nói xong, trong lòng cô ta như đang chảy m.á.u.
Đội trưởng nghe vậy thì kích động, tim đập nhanh, l.i.ế.m môi, lại ghé tai gần Từ Thanh lần nữa, lần này Từ Thanh không nói gì…
Nhưng Đội trưởng nắm c.h.ặ.t tay, một quyền đập mạnh xuống nền gạch, gạch đá vỡ tung, hai mắt đỏ rực, giọng khàn đặc, hét to:
“Gì cơ! Cả mười bảy bộ pháp trận sát phạt và năm mươi bảy kiện pháp khí ta cho ngươi mượn cũng bị lấy hết?!”
Y gào thét đau đớn, xé ruột xé gan, mắt đỏ như m.á.u.
Từ Thanh nhìn Đội trưởng, cảm nhận được nhiệt huyết trong lòng đối phương, khẽ gật đầu.
Hô hấp của Diêu Vân Tuệ trở nên gấp gáp, cảm xúc d.a.o động kịch liệt, cô ta trợn mắt nhìn Đội trưởng, lòng chán ghét đối phương còn mạnh hơn với Từ Thanh.
Vừa định mở miệng, thì một đạo thần niệm đáng sợ từ sâu trong Tư Luật c.ung lan ra, bao phủ nơi này, như đang thẩm tra.
Cảm nhận thần niệm ấy, tâm thần Diêu Vân Tuệ chấn động, biết hành động của mình đã khiến tầng lớp cao bất mãn, cô ta đành cắn răng, nhưng trên mặt vẫn phải cố ra vẻ điềm đạm.
Nhưng cô ta đã xem nhẹ Đội trưởng.
Ngay khi nụ cười gượng gạo vừa nở, Đội trưởng lại rống lên thảm thiết:
“Cả ba mảnh pháp bảo sư phụ tặng, cũng bị cướp rồi à?!”
“Số linh thạch hơn mười triệu của chư vị đạo hữu muốn mua đặc sản Thất Huyết Đồng, bọn chúng cũng không tha?! Đó là mồ hôi nước mắt của các vị đấy!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-826-bay-chu-cua-chap-kiem-c-ung-2.html.]
“A! Cả ba viên Thiên c.ung Đan mà Tử Huyền Thượng Tiên tặng ngươi… bọn chúng cũng dám cướp?!”
Tử Huyền sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn Diêu Vân Tuệ.
Bên cạnh, bao gồm cả Trần Đình Hào, những vị Chấp Kiếm Giả kia cũng nhìn Đội trưởng với ánh mắt cổ quái, rồi đồng loạt gật đầu.
Cảnh tượng ấy khiến Diêu Vân Tuệ không thể đè nén nổi cơn giận đang c.uồn c.uộn, trong lòng tràn ngập oán độc, cảm giác bị tống tiền lần lượt, c.uối cùng biến thành tập thể vây công, khiến cô ta uất ức tột cùng.
Thấy tình hình như vậy, Từ Thanh giơ tay ra hiệu, ý bảo đã đủ, đến đây là được rồi.
Hắn cảm thấy nếu tiếp tục, sẽ thành phản tác dụng.
Đội trưởng có chút không cam lòng, định tiếp tục, thì Từ Thanh lại phun m.á.u.
Lúc này y mới chịu dừng lại, mặt mũi đầy bi phẫn, cõng Từ Thanh lên lưng, đi về phía Tử Huyền Thượng Tiên, c.uối cùng dưới ánh mắt của Diêu Vân Tuệ, mọi người Liên Minh Bát Tông nhanh chóng rời khỏi.
Khi họ rời đi, nơi này lập tức trở nên yên tĩnh, và luồng thần niệm khủng kh.i.ế.p kia lúc này hóa thành một giọng nói bình tĩnh.
“Diêu ty trưởng, đây là Tư Luật c.ung, là nơi tư pháp của Nhân tộc, quyền hạn trao cho ngươi là để thực thi công chính vì Nhân tộc, không phải là nơi để ngươi giải quyết tư oán. Chuyện này, ngươi đã vượt quyền.”
Diêu Vân Tuệ tâm thần chấn động, cúi đầu thật thấp.
“Vừa rồi, Chấp Kiếm c.ung truyền đến công văn. Nội dung công văn chỉ có một câu, bảy chữ.”
“Diêu Vân Tuệ, ngươi muốn c.h.ế.t sao.”
Diêu Vân Tuệ hít sâu một hơi, trầm mặc hồi lâu, rồi cất giọng thấp nhỏ:
“c.ung chủ, hạ quan biết lỗi.”
“Tự lo lấy thân.”
Thao Dang
Trong Tư Luật c.ung, luồng thần niệm đáng sợ kia, theo bốn chữ này, tán đi không còn tăm tích.
Diêu Vân Tuệ lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ, rất lâu sau đó, cô ta xoay người, sắc mặt vô cảm, bước vào văn phòng của mình.
Vừa bước vào, cô ta đã thấy Trương Tư Vận đang đứng đợi trong phòng, khuôn mặt tràn đầy quan tâm.
“Mẫu thân…”
“Vận nhi, hai đồng môn của con… không đơn giản đâu.”
Diêu Vân Tuệ đi đến trước mặt nhi tử, giọng nói lạnh lùng vô cảm.
Trương Tư Vận chấn động trong lòng, chưa kịp nói gì, Diêu Vân Tuệ đã vung tay phải lên, một bạt tai tát thẳng xuống không chút nương tay.
Một cái tát này cực kỳ mạnh, Trương Tư Vận phun ra m.á.u tươi, thân thể bị đánh bay đập vào tường, ngã xuống đất, ngũ tạng lục phủ đảo lộn, m.á.u tươi lại trào ra, nửa khuôn mặt sưng vù lên cao.
“Phế vật!”
“Phụ thân ngươi là phế vật, Thái Tư Tiên Môn là phế vật, ngươi cũng là một phế vật!”
Diêu Vân Tuệ nghiến răng, trút cơn giận đang bốc cháy trong lòng qua cú tát ấy.
Trước những lời mắng chửi của mẫu thân, Trương Tư Vận không dám phản bác, ngay cả vệt m.á.u nơi khóe miệng cũng không dám lau, chỉ cúi gằm đầu, một cảnh tượng mà từ nhỏ đến lớn hắn ta đã trải qua vô số lần.
Mắng chửi xong, Diêu Vân Tuệ ngồi xuống ghế, hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng, rồi bưng chén chè tuyết nhĩ bên cạnh lên, nhấp một ngụm, ngẩng đầu kiêu hãnh.
Gương mặt hoàn mỹ vô tì, đôi mắt như bảo thạch, lúc này hướng về phía phân tông Bát Tông Liên Minh, khóe môi nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, hiện ra đường cong yêu kiều, đôi môi đỏ mọng hé mở.
“Cảnh cáo ta sao? Nhưng như thế mới thú vị hơn chứ.”