Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 809: Cô nương năm ngón. (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-27 03:11:39
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghênh Hoàng Châu, men theo Thái Tư Độ Ách Sơn, ngược về phương bắc, trời cao u ám mịt mù.

Trong trận c.uồng lôi c.uộn mây đen ấy, dường như thiên địa đã hòa làm một sắc, toát ra một vẻ đè nén, tựa như một cái lồng giam khổng lồ.

Chúng sinh trong đó, không thể thoát ly, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Mưa lớn như hạt đậu trút xuống ào ạt, quét ngang mặt đất, c.uốn lên từng làn hơi nước như sương mù, lan rộng thành từng vòng từng vòng, xâm chiếm vạn vật.

Trong trận mưa bão ấy, một chiếc phi chu khổng lồ dài ba nghìn trượng đang gào thét bay nhanh giữa trời đất.

Tốc độ quá nhanh khiến không khí nổ vang từng tràng, đồng thời tạo ra từng mảng sương mù dày đặc.

Từ xa nhìn lại, tựa như một con thương long đang bồng bềnh giữa không trung.

Đặc biệt là hình dáng của chiếc phi chu này, vốn dĩ đã được thiết kế theo hình rồng.

Đầu thuyền còn có hai sợi râu rồng dài uốn lượn, tung bay trong gió khi lao nhanh, phát ra ánh sáng u uẩn, có thể dò xét bốn phương tám hướng.

Trong phi chu, Từ Thanh mặc một thân đạo bào màu tím xen chỉ vàng, tóc được buộc bằng một dải lụa từ trắng chuyển dần sang đỏ, đứng trên boong thuyền, hai tay đặt lên lan can, đang xuyên qua màn mưa, ngóng nhìn về phía xa.

Ánh mắt hắn nhìn về nơi mù mịt, cả thế giới vào khoảnh khắc này như rơi vào thời sơ khai hỗn độn, vô biên hoang mang.

Ngắm nhìn cảnh tượng ấy, không khỏi khiến lòng người dâng lên một cảm giác thiên địa rộng lớn vô tận, còn bản thân thì bé nhỏ vô cùng.

Điều đó khiến Từ Thanh chợt nhớ tới cánh cửa cổ bằng đồng trong Thi Cấm và những tồn tại không thể nhìn thẳng mà hắn từng thông qua pháp bảo cấm kỵ, liếc trộm một phần trong thiên địa.

Chúng tựa như những sinh vật ký sinh nơi thế giới này, vạn vật chúng sinh trở thành dưỡng chất cho chúng tồn tại.

Khiến người căm ghét.

Từ Thanh khẽ thở dài, thu hồi tâm thần.

Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi rời khỏi Liên Minh Bát Tông.

Trong nửa tháng này, ngoài việc tu hành, phần lớn thời gian của hắn là đứng ở nơi đây, nhìn về phương xa, trong lòng ít nhiều sinh ra một thứ cảm xúc đặc biệt đối với chuyến đi lần này.

Có chờ mong, có sầu muộn, có ngổn ngang.

Chờ mong, vì sắp tới hắn sẽ bắt đầu một đời sống mới tại một vùng đất xa lạ, từ một góc nhỏ của Nam Hoàng Châu bước chân đến Thất Huyết Đồng, rồi đặt chân lên Nghênh Hoàng Châu, giờ đây lại sắp tới nơi mà phàm nhân cả đời không thể nào chạm tới.

Một Quận Đô.

Sầu muộn, vì... Triều Hạ Sơn.

Hắn khát vọng được đến đó ngay lập tức, lại cũng bất an khi chính mắt thấy ngôi mộ.

Những cảm xúc đan xen như vậy, liền hóa thành ngổn ngang trong lòng.

Từ Thanh trầm mặc.

Thật lâu sau, hắn cúi đầu nhìn về tiểu ấn (con dấu nhỏ) trong tay, vật này chỉ to bằng móng tay, toàn thân đen tuyền, bên trên được điêu khắc những đồ án hung thú, vô cùng tinh xảo.

Tiểu ấn này là vật mà lão tổ tặng hắn, trong suốt nửa tháng qua, hắn đã hoàn toàn nghiên cứu thấu triệt.

Đây là một kiện pháp khí thiên về sát phạt, một khi triển khai, có thể đạt đến uy năng vô vật bất phá.

Chỉ là nếu dùng tu vi Kết Đan để thúc phát thì khó mà làm được ngay lập tức, cần phải nuôi dưỡng lâu dài, mới có thể khiến nó sở hữu một lần năng lực bộc phát tức thì.

Hiện tại, nửa tháng đã trôi qua, quá trình dưỡng luyện của Từ Thanh đã hoàn tất. Ngay khoảnh khắc hắn thu hồi bảo vật sau khi chơi đùa trong tay, từ trong khoang thuyền có người bước ra, đi đến bên cạnh hắn.

“Ra mắt Ngũ Gia.” Từ Thanh ôm quyền thi lễ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-809-co-nuong-nam-ngon-1.html.]

Người đến là một bà lão, chính là phong chủ Đệ Ngũ Phong của Thất Huyết Đồng. Bà mặc một thân thanh bào, dung nhan già nua, tóc bạc trắng, nhưng ánh mắt lại sáng rực.

Hiện tại đứng ở đầu thuyền, bà lão liếc nhìn Từ Thanh, gương mặt hiện lên nụ cười.

Đối với đệ tử đã mang lại vô số vinh quang cho Thất Huyết Đồng này, bà thực tâm tán thưởng. Nhìn Từ Thanh, dường như bà có thể thấy được tương lai của Thất Huyết Đồng.

Vì vậy, bà cố gắng làm cho bản thân trông thật ôn hòa.

Chỉ là do nghiên cứu âm tà chi trận nhiều năm, khiến từ cốt tủy của bà toát ra khí âm hàn, đến mức ngay cả trong nụ cười cũng ẩn chứa sự u trầm không tan.

“Lòng ngươi không tĩnh.”

Bà lão nhìn thẳng vào mắt Từ Thanh, bà cảm nhận được trong tâm thần của đệ tử này, có những gợn sóng khẽ lay động.

Từ Thanh khẽ gật đầu.

“Trong đời người, luôn có chia ly, luôn có viễn hành, luôn có những cảm xúc không thể khống chế. Việc này người ngoài không giúp được, chỉ có ngươi tự mình suy nghĩ thông suốt, mới có thể thấu hiểu. Ngươi còn trẻ, lần này cứ xem như là đi ngắm phong thổ nhân tình một chuyến đi.”

“Phong Hải Quận có mười ba châu, Nghênh Hoàng Châu nằm ở cực nam. Lần này chúng ta sẽ đi qua bốn châu, là có thể đến được Quận Đô trung tâm của Phong Hải Quận rồi.”

“Mỗi châu có hoàn cảnh khác nhau, tuy chủ yếu là Nhân tộc, nhưng dị tộc cùng các chủng tộc khác cũng không ít.” Bà lão cười nói, nhưng sự u ám trong đó vẫn vô cùng rõ rệt.

“Ngũ Gia, chuyến đi này kéo dài tám tháng sao?” Từ Thanh ôm quyền cảm tạ lời an ủi của bà lão rồi khẽ hỏi.

“Không sai, ta đến tìm ngươi cũng là để nói cho ngươi chuyện này.”

“Lần này chúng ta sẽ mượn bảy điểm truyền tống công cộng, ba lần mượn đường kỳ dị, thêm vào đó là ba tháng phi hành qua sa mạc, c.uối cùng mới đến nơi. Tính toán thời gian thì đúng tám tháng. Vì an toàn, tuyến đường được giữ bí mật, ngươi tự biết là đủ.”

Nói xong, bà lão nhẹ vỗ vai Từ Thanh.

“Từ Thanh, trước khi rời đi, lão tổ và sư tôn của ngươi đều đã căn dặn ta, sau khi đến Quận Đô, nếu ngươi có việc gì cần lão thân giúp đỡ, cứ việc nói ra. Lão thân không giỏi đấu pháp, nhưng giỏi trận sát.”

Nụ cười âm trầm vốn là bản năng của phong chủ Đệ Ngũ Phong, lúc này càng đậm, mang theo mùi m.á.u tanh lạnh lẽo.

Từ Thanh không lấy làm lạ, phong cách của Thất Huyết Đồng xưa nay vẫn như thế. Đạo trận pháp chia làm chính – tà, rất hiển nhiên, phong chủ Đệ Ngũ Phong am hiểu là tà trận, lấy âm sát làm chủ.

“Đa tạ Ngũ Gia.” Từ Thanh ôm quyền bái tạ.

Cùng lúc đó, khi mưa bão đang c.uồn c.uộn trút xuống nhân gian, trong dãy Thái Tư Độ Ách Sơn, bên một ngôi mộ cô độc, có một người mặc áo tơi đứng trầm mặc.

Ông ta lặng lẽ đứng giữa cơn mưa, để mặc mưa rơi đập lên thân thể, phát ra những tiếng lộp độp vang dội.

Trong làn mưa nối liền trời đất thành những sợi dây nước, ông ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về bầu trời nơi chiếc phi chu đang dần xa khuất.

Dưới vành nón rộng, đôi mắt của ông ta ánh lên một tia sáng vàng nhạt.

Đó chính là biểu hiện của thần tính.

Một luồng sát ý mãnh liệt đang c.uộn trào trong lòng người này, nhưng lại giống như khí tức của ông ta, tuyệt đối không có chút d.a.o động, toàn thân như hòa làm một với thiên địa, không thể bị cảm nhận.

Thao Dang

Ông ta đứng đó, như một phần của cảnh vật.

“Quân nhi, người con hận nhất khi còn sống, chẳng bao lâu nữa, phụ thân sẽ thay con… hoàn thành tâm nguyện.”

Người áo tơi cúi đầu, nhìn tấm bia mộ trước mặt, khẽ khàng lên tiếng, giọng nói khàn đặc như gió rít.

Bia mộ trước mặt ông ta, giữa cơn mưa gió lất phất, chữ viết đã có phần mờ nhòe, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể lờ mờ nhận ra được một hàng chữ:

"Mộ phần ái tử – Thánh Quân."

Bên trong mộ không có hài cốt, đây là một mộ áo quan.

Loading...