Quang Âm Chi Ngoại - Chương 802: Chưởng Bảo Nhân. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-27 03:11:22
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nơi này tọa lạc giữa tầng không, cổ kính bằng đồng rộng đến trăm trượng, ngồi trên mặt kính hệt như đang tọa trên một cái mâm khổng lồ, bốn phía c.uồng phong gào thét không ngừng.
Cúi đầu nhìn xuống, có thể thấy Cấm Hải đen kịt như mực, nhấp nhô vô tận nơi rìa tầm mắt.
Thao Dang
Từ Thanh hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, thần niệm tản ra dung nhập vào pháp bảo cấm kỵ này.
Chớp mắt sau, một luồng thần niệm kinh người không mang theo bất kỳ cảm xúc nào bao phủ lên thân thể Từ Thanh.
Tựa như đang kiểm chứng và xác nhận thân phận cùng quyền hạn của hắn, c.uối cùng thần niệm ấy hóa thành một tầng hộ tráo, lan tỏa quanh người Từ Thanh, một thanh âm băng lãnh vang vọng trong tâm thần hắn.
“Khí linh Huyết Đồng, kính thỉnh chỉ thị.”
Từ Thanh trong mắt lóe lên kỳ mang, khẽ động dung.
Hắn có thể cảm nhận được sau khi thần niệm của đồng cổ kính đồng hóa bao trùm toàn thân, bản thân dường như đã không còn tồn tại về mặt thể xác, không thể bị cảm ứng, chỉ còn lại thần niệm có thể phát ra, tựa như chính mình hóa thành một linh hồn thể.
“Ta có thể làm gì?” Từ Thanh phát ra thần niệm.
“Thứ nhất, ngài có thể lựa chọn dung hợp với Huyết Đồng, khởi động thể hồn mang tải, trong trạng thái này, pháp bảo bất diệt thì ngài cũng bất diệt.”
“Thứ hai, ngài có thể quan sát bất cứ khu vực nào trong phạm vi pháp bảo, tùy theo ý muốn.”
“Thứ ba, bất kỳ nơi nào ánh mắt ngài dừng lại, đều có thể hình thành một phân thân Chưởng Bảo Nhân, thời gian tồn tại là nửa canh giờ, thực lực tương đương bản thể.”
“Thứ tư, đối với bất kỳ sinh mệnh đơn thể nào, dưới ý chí của ngài có thể khởi động phán định sinh tử, nhưng quyền hạn này cần được ba vị Chưởng Bảo Nhân đồng loạt chấp thuận.”
Giọng nói lạnh lẽo của khí linh, quanh quẩn trong tâm thần Từ Thanh.
Từ Thanh nghe xong, liền hiểu rõ những khu vực mà sư tôn nhắc không được nhìn tới, trong lòng sáng tỏ, rồi hắn lựa chọn dung hợp.
Theo thần niệm truyền ra, giây lát sau linh hồn của Từ Thanh liền tản đi, hắn cảm nhận được bản thân như đang có lại thân thể lần nữa, mà thân thể ấy… chính là bản thân tấm đồng cổ kính này.
Cả hai dung hợp làm một, hoàn toàn hợp nhất.
Đồng thời, một trường cảm giác chưa từng có xuất hiện trong tri giác của Từ Thanh.
Hắn trông thấy xa vượt khỏi giới hạn nhãn lực khi xưa của mình, dường như lấy hắn làm trung tâm, bắc hướng Nghênh Hoàng, nam bao Nam Hoàng, tây tiếp Thâm Hải, đông lan đến Thi Cấm.
Toàn bộ khu vực rộng lớn ấy, chỉ cần hắn muốn, đều có thể lập tức nhìn thấu rõ ràng.
Từ Thanh trong lòng dâng lên sóng lớn.
Cho đến một lúc lâu sau, hắn mới bình ổn tâm thần lại, nơi đầu tiên hắn muốn nhìn… chính là trại nhặt rác ngày trước, nơi có mộ phần của Lôi đội trong cấm khu cạnh đó.
Trong nhịp động của tâm niệm, trên thân tấm đồng cổ kính khổng lồ bên trên tộc Hải Thi phát ra tiếng ong ong, chậm rãi chuyển động, mặt kính hướng về phía Nam Hoàng Châu.
Giây lát sau, cảnh tượng quen thuộc của trại nhặt rác liền hiện vào trong mắt Từ Thanh.
Trại vẫn như cũ bẩn thỉu, hoang tàn, nơi ở trước đây của Từ Thanh đã bị người khác chiếm lấy.
Hiển nhiên theo dòng thời gian trôi qua, uy danh sát khí mà hắn từng gây dựng ở nơi đây, giờ đã thành dĩ vãng, hóa thành lời truyền miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-802-chuong-bao-nhan-2.html.]
Từ Thanh không để tâm đến những điều này, ánh mắt di chuyển, bao phủ vào khu cấm khu, nơi có ngôi mộ của Lôi đội.
Nơi ấy được giữ gìn tương đối nguyên vẹn.
Đây có thể nói là một trong số ít quy củ mà những kẻ nhặt rác kia vẫn còn tuân thủ, đối với mộ phần của đồng bọn đã khuất, không được chạm tới, không được phá hoại, bởi vì không ai mong muốn một ngày nào đó chính mình cũng sẽ như vậy.
Lặng nhìn hồi lâu, Từ Thanh khẽ thở dài, đang định thu hồi thần niệm thì hắn nghĩ ngợi một chút.
“Những nơi sư tôn bảo không được nhìn, trong đó có cấm địa, nhưng không bao gồm cấm khu.” Thần niệm Từ Thanh vừa động, ánh nhìn liền chuyển dịch, lướt qua quần thể thần miếu, rơi vào sâu thẳm tận cùng của cấm khu.
Vừa nhìn thoáng qua, tâm thần Từ Thanh liền chấn động dữ dội.
Hắn trông thấy nơi sâu thẳm trong cấm khu có một vực sâu, dưới đáy vực có một bóng dáng nữ tử mơ hồ, đang quỳ bái trước một cổ tranh tàn tạ.
Nữ tử này, Từ Thanh chưa từng gặp qua, nhưng đôi giày mờ mờ ảo ảo dưới chân cô ta, hắn lại nhận ra, chính là đôi giày đã xuất hiện trong khúc ca hôm nọ, người yêu của Lôi đội.
Mà cổ tranh ấy, đen sì lấm tấm, đã mục nát một nửa, vậy mà lúc này vẫn tự mình gảy lên, từng tiếng đàn vang lên hòa với vô số bộ t.h.i. .t.h.ể quỳ lạy xung quanh cổ tranh trong vực sâu.
Vô biên dị chất, lan tỏa từ trên những t.h.i. .t.h.ể ấy, mà nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, nguồn gốc của tất cả chính là chiếc cổ tranh tàn phá kia.
Từ Thanh không dám nhìn lâu, chỉ liếc một cái đã thu hồi ánh mắt.
Trầm mặc một hồi, Từ Thanh chuyển ánh nhìn về phía Tử Thổ, nơi có mộ phần của Bạch đại sư.
Vừa nhấc mắt lên, thiên địa trong mắt hắn liền biến đổi, khoảnh khắc tiếp theo, nghĩa trang công cộng ở Tử Thổ hiện ra trước mắt, nơi đó, hắn thấy một ngôi mộ phủ đầy hoa tươi.
Mộ phần của Bạch đại sư.
Hoa tươi như thể mới được dâng lên hôm qua, vẫn chưa héo tàn, giữa biển hoa rực rỡ ấy, hình bóng Bạch đại sư lại một lần nữa hiện lên trong tâm trí Từ Thanh.
Hắn lặng lẽ ngắm nhìn, ngắm thật lâu, cho đến khi hai bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Một nam một nữ, Trần Phi Nguyên và Đình Ngọc, họ từ xa bước đến, trước mộ phần thay hoa mới, tế bái xong thì rời khỏi nghĩa trang.
Từ Thanh tiễn mắt theo họ, cũng chú ý đến trong cơ thể Trần Phi Nguyên, lúc này đang có một con quay quỷ diện xoay tròn dữ dội, kéo động khí huyết của y, hóa thành vòng xoáy, phát ra uy áp rợn người.
Cảnh tượng này khiến Từ Thanh nhớ đến khi trước Trần Phi Nguyên từng nói, thân thể y có dòng m.á.u của Tử Thanh Thượng Quốc, từ đó sinh ra thiên phú đặc biệt.
Cộng sinh với pháp bảo.
Đang suy nghĩ, Từ Thanh thu hồi ánh mắt, lại nhìn về những nơi khác, cho đến khi quan sát một vòng, hắn đưa mắt nhìn về phía Cấm Hải.
Sư tôn từng dặn, không nên thường xuyên nhìn về Cấm Hải, nên Từ Thanh chỉ quét qua một cái.
Mà vừa quét qua, hắn trông thấy Hoàng Nham và Nhị sư tỷ, không lâu trước rời đi, lúc này Hoàng Nham đang ngồi trên boong thuyền xoa bóp chân cho Nhị sư tỷ, nét mặt hớn hở phấn khích.
Khóe miệng Từ Thanh nhếch lên, nở nụ cười, ánh mắt vừa quét qua định thu lại, bỗng nhiên, Hoàng Nham ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào bầu trời.
Nụ cười của Từ Thanh bỗng khựng lại, hắn ngẩn ra.
“Hắn cảm nhận được ta?”