Quang Âm Chi Ngoại - Chương 796: Câu chuyện cổ tích của Từ Thanh. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-27 03:11:07
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này, cô ta nghiêng đầu nhìn Từ Thanh, khuôn mặt trái xoan trắng nõn như ngọc, làn da mịn màng như băng tuyết, chỉ là trong mắt dần hiện lên dòng sáng của hồi ức.
“Quá khứ của ta rất đơn giản. Ta không có ấn tượng gì về phụ mẫu mình cả.”
“Ký ức sâu đậm nhất chính là về sư phụ. Người đã nuôi dưỡng ta lớn lên, dạy ta thuật pháp. Khi đó, Huyền U Tông còn chưa gia nhập Liên Minh, cũng chưa phát triển đến quy mô như bây giờ.”
Tử Huyền Thượng Tiên vừa cười vừa kể.
“Sau này gặp nhiều chuyện, Huyền U Tông mới dần dần trở thành bộ dạng hiện tại và gia nhập vào Liên Minh. Dĩ nhiên trong đó cũng có công lao của sư huynh ta, nhưng… ta rất ghét hắn.”
“Không nói đến những chuyện ấy nữa. Ngươi đã hỏi, vậy ta nhớ ra một chuyện, có thể kể cho ngươi nghe.”
Tử Huyền nở nụ cười rất đẹp, má ửng hồng, nhất là khi cô ta cười, khóe mắt cong cong như trăng non.
“Ta thường mơ một giấc mơ, đã rất nhiều năm rồi. Lúc trước là mỗi ngày, sau đó là mỗi năm, giờ thì mỗi mười năm một lần…”
“Trong mơ là một thế giới tối đen, không thấy rõ xung quanh, chỉ có thể lờ mờ thấy một ngọn đèn ở trước mặt.”
“Ngọn đèn đó dường như có màu tím, dĩ nhiên đó là ta đoán thôi, vì nó tắt ngóm, không có ánh sáng. Ta chỉ có thể nhìn mơ hồ, cũng không thể chạm vào, sờ không tới. Nó dường như rất xa, nhưng cũng như rất gần.”
“Ta tưởng tượng, nó hẳn là giống một đóa hoa tử kinh đang nở rộ, trên đó đậu một con phượng tím, cánh dang rộng, như đang bừng sáng.”
“Ngọn đèn đó cứ lặp đi lặp lại xuất hiện trong giấc mơ ta. Mỗi lần đều là tắt, và trong thế giới ấy, không hề có ánh sáng.”
“Có lẽ cũng vì điều đó, nên ta luôn đi tìm… ánh sáng.” Giọng của Tử Huyền Thượng Tiên ngày càng nhẹ, nói đến c.uối hóa thành thì thầm.
“Ta cũng không biết vì sao, giấc mơ đó rất chân thật, ngọn đèn ấy… cũng rất chân thật.”
Từ Thanh ngẩn người, trầm mặc không nói gì.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Từ Thanh không mở miệng, Tử Huyền Thượng Tiên cũng im lặng, hai người lặng lẽ ngồi cạnh nhau như vậy.
Rất lâu sau, Tử Huyền khẽ cười, tiếng cười trong trẻo như c.h.i.m sơn ca, khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
“Từ Thanh, đưa khối gỗ ‘Huyền Linh Vĩnh Ý Môn’ của ngươi cho ta mượn một chút.”
Từ Thanh nhìn cô ta, rồi lấy khối gỗ màu đen từ túi trữ vật, đặt trước mặt.
Cô ta cầm lấy khối gỗ, chỉ nhẹ vung tay, lập tức khối gỗ đen tỏa ra hắc mang, ánh sáng ấy lan tỏa ra ngoài, một cánh cửa gỗ cổ xưa nhuốm màu tháng năm lập tức hiện ra bên cạnh.
Khi cánh cửa ấy xuất hiện, một luồng khí tức lạnh lẽo dâng lên, lan khắp bốn phương. Đồng thời, dấu vết năm tháng trôi qua cũng ẩn hiện trong từng đường vân của cánh cửa.
Ngay trước mặt Từ Thanh, Tử Huyền nâng bàn tay trắng mịn như ngọc, đầu ngón tay như búp măng khẽ chạm nhẹ vào cửa gỗ.
Lập tức, cửa gỗ chậm rãi mở ra, ánh sáng chiếu về phía Tử Huyền.
Một mảnh hắc ám.
Tựa như vực sâu vô tận.
Đây là thế giới nội tâm của Tử Huyền Thượng Tiên, có lẽ không phải là trống rỗng, mà là tất cả đều bị bóng tối bao phủ.
Ở nơi đó không có ánh sáng, không cách nào chiếu rọi.
Ở nơi đó, cần ánh sáng, để chiếu sáng tất cả.
Từ Thanh mơ hồ như hiểu ra điều gì. Hắn biết rõ, ở phía sau cánh cửa này, chính hắn là người phát ra ánh sáng.
Rất nhanh, cửa gỗ tan biến, hóa thành khối gỗ trở lại, nằm trong tay Tử Huyền Thượng Tiên.
Cô ta khẽ vuốt ve một lát, rồi đưa lại cho Từ Thanh, sau đó đứng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-796-cau-chuyen-co-tich-cua-tu-thanh-2.html.]
Mái tóc dài như thác đổ tung bay theo động tác, xinh đẹp vô cùng, dáng hình thanh tú, khí chất ưu nhã ấy khiến người ta vừa nhìn liền bất giác nhớ đến giấc mộng mà cô ta từng kể, lòng không khỏi khẽ thở dài.
“Từ Thanh, bài ‘Ly Thương’, còn nhớ không?”
Từ Thanh gật đầu, lấy cây sáo mà Tử Huyền từng tặng ra, đưa lên môi… khẽ thổi.
Tiếng sáo dần dần ngân vang, âm điệu du dương bay lượn giữa trời đất, như gió nhẹ thổi qua.
Không rõ từ lúc nào, khúc nhạc đã kết thúc.
Thao Dang
Cũng không rõ từ khi nào, thân ảnh của Tử Huyền Thượng Tiên đã tan biến.
Cô ta rời đi rồi.
Tựa như lần này đưa Từ Thanh đến nơi này, chỉ để nghe một đoạn chuyện xưa của hắn, nghe một khúc Ly Thương, rồi đưa ra một lời bình:
“Không hay cho lắm.”
Câu nói này vang vọng bên tai Từ Thanh.
Từ Thanh suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía Đội trưởng và Ngô Kiếm Vu.
Lúc này, cả hai người đều lắc đầu, vẻ mặt như thật sự cảm thấy... không hay cho lắm.
Từ Thanh không đổi sắc mặt, đứng dậy, bước ra một bước, rời khỏi Mật Cảnh.
Khi ra ngoài thì trời đã sáng, bên trong Mật Cảnh Yêu Xà chẳng biết từ lúc nào đã trôi qua một đêm.
Giờ phút này, dưới ánh ban mai, Từ Thanh chuẩn bị lên núi tế bái Lục Gia.
Trên đường đi, truyền âm ngọc giản bên người truyền đến giọng nói của Tiểu Béo Hoàng Nham.
“Từ Thanh, hôm qua ta nói với ngươi là sẽ cùng sư tỷ trở về Nam Hoàng Châu, bọn ta sắp khởi hành rồi, muốn chào ngươi một tiếng.”
“Hôm nay đi à? Hai người đi bằng trận pháp hay là cảng?” Từ Thanh hỏi.
“Không đi truyền tống đâu, bọn ta sắp khởi thuyền rồi, định đi đường biển, hưởng thụ thế giới hai người chút ấy mà.”
Hoàng Nham truyền đến tiếng cười, dường như đối với việc quay về Nam Hoàng Châu, hắn ta đặc biệt vui vẻ.
Từ Thanh lập tức gia tốc, lao thẳng về phía cảng. Không lâu sau, khi tới gần, hắn liền nhìn thấy pháp hạm của Nhị sư tỷ, cũng thấy được Hoàng Nham đang đứng trên boong tàu.
Thấy Từ Thanh đến, Hoàng Nham nở nụ cười rạng rỡ, bước lên ôm lấy Từ Thanh.
Nhị sư tỷ cũng từ khoang tàu bước ra, nhìn Từ Thanh, khẽ mỉm cười.
“Tiểu sư đệ, ta vừa hoàn thành nhiệm vụ tông môn tối qua, nên không kịp đến dự yến tiệc hôm qua. Chúc mừng ngươi trở thành Chấp Kiếm Giả!”
Từ Thanh vội vàng ôm quyền đáp lễ. Tuy không quen thân với Nhị sư tỷ, nhưng hắn rất cảm kích lần trước cô ta đã giúp mình hóa giải rắc rối trong tiệm của Lục Phong Thất Huyết Đồng, cho dù khi đó là vì Hoàng Nham, thì lúc ấy cũng quả thực giúp được hắn.
Nhị sư tỷ mỉm cười, rất nhanh sau đó, pháp hạm khởi hành trong ánh nhìn tiễn biệt của Từ Thanh.
Từ phía xa, Hoàng Nham trên pháp hạm nhìn về Từ Thanh nơi bờ, lớn tiếng nói:
“Từ Thanh, ta có một huynh đệ rất tốt ở Quận Đô, ta đã nhờ hắn chăm sóc ngươi rồi, còn nữa, nhớ lấy, nếu bên ngoài thật sự quá tệ…”
“Thì quay về Nam Hoàng Châu!”
“Cho dù ngươi ở ngoài gây ra chuyện lớn cỡ nào, ở Nam Hoàng Châu… cũng không thành vấn đề!”
Hoàng Nham vỗ n.g.ự.c, mặt đầy kiêu ngạo.
Từ Thanh không nói gì, mỉm cười gật đầu, giữa làn gió biển lồng lộng, ôm quyền hành lễ tiễn biệt.