Quang Âm Chi Ngoại - Chương 788: Đáp án của Nhị Ngưu. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-25 09:55:53
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Tư Vận cũng đang ở đây, mắt đỏ ngầu, dường như đang dốc toàn lực đè nén khát vọng trong lòng.
Hồng nữ Thanh Thu đứng cách đó không xa, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái.
Cô ta biết những người này là đi cảm ngộ Hoàng cấp công pháp của Nhân tộc, còn bản thân không rõ vì sao lại không có tư cách, thế nhưng Chấp Kiếm Đình vẫn bắt cô ta chờ ở nơi này.
“Chờ chờ chờ, rốt c.uộc bảo ta chờ cái gì chứ!” Thanh Thu rất không vui.
Từ Thanh không để ý đến Thanh Thu hay Trương Tư Vận, hắn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phương hướng nơi mình vừa cảm ngộ, trong lòng dâng lên một khát vọng mãnh liệt.
Nhất là khi hắn cảm nhận được đường nét thanh kiếm vừa xuất hiện trong thức hải của mình.
Thao Dang
Dù rất mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó quả thực là tàn ảnh của một thanh kiếm, chỉ là vô căn vô nguồn, đang dần dần tan biến, nhìn tốc độ này thì nhiều nhất hai năm nữa sẽ hoàn toàn tiêu tán.
Tất cả những điều đó khiến Từ Thanh cảm thấy, bản thân mình khi nãy chỉ cách thành công một chút xíu nữa thôi là có thể nhìn rõ thanh kiếm kia.
Cảm giác bị kéo mạnh trở lại, đột ngột bị cắt đứt, khiến trong lòng hắn dâng lên một nỗi thất vọng vô bờ.
Ngay lúc ấy, thân ảnh Đội trưởng cũng từ hư vô hiện ra, sau khi rơi xuống đất thì giống hệt như Từ Thanh, thở gấp, đứng bật dậy nhìn về phía xa.
“Cái quỷ gì vậy, má nó, ta chỉ còn chút xíu nữa là thành công rồi, ta còn đang há miệng ra mà!” Trong lòng Đội trưởng tràn ngập buồn bực, lời này y không dám nói ra, chỉ có thể bất mãn gào thét trong tâm.
“Bình tâm lại đi!”
Đúng lúc Từ Thanh và Đội trưởng tâm tình dậy sóng, một giọng nói bình thản như thiên lôi vang vọng trong tâm thần hai người.
Vị Chấp Kiếm Giả trung niên đã dẫn đường trước đó, lúc này xuất hiện trước mặt họ.
Áp lực mạnh mẽ tỏa ra từ thân thể ông ta khiến Từ Thanh phải hít sâu một hơi, ép xuống khát vọng trong lòng.
“Các ngươi có phải đang nghĩ, chỉ thiếu một chút nữa thôi là đã có thể nhìn rõ Đế Kiếm? Chỉ một chút nữa là đã có thể thành công?”
“Ta có thể nói cho các ngươi biết, bất kỳ người cảm ngộ nào cũng có cảm giác này, nhưng thực tế… còn kém rất xa mới đến được thành công.”
“Hơn nữa, việc giới hạn thời gian cảm ngộ trong ba canh giờ, là có nguyên nhân.”
“Từ xưa đến nay, tất cả những Chấp Kiếm Giả cảm ngộ vượt quá ba canh giờ đều lập tức dị hóa, c.h.ế.t trong lúc cảm ngộ, không ai có thể cứu sống được.”
Chấp Kiếm Giả trung niên thản nhiên mở miệng, lời nói khiến tâm Từ Thanh trầm xuống.
“Lý do là bởi, năm xưa Đại Đế từng c.h.é.m xuống một vị Thần Linh, mà một kiếm ấy cũng bị Thần Linh nguyền rủa, cho nên từ đó về sau, bất kỳ ai cảm ngộ quá ba canh giờ, đều dị hóa mà c.h.ế.t.”
“Nhưng các ngươi không cần nóng vội, vận may của các ngươi rất tốt, lần trước là được ban thưởng thêm một lần, đến khi các ngươi tới quận đô, mỗi người vẫn còn một lần cảm ngộ nữa.”
“Bây giờ, đến lúc xử lý một việc khác rồi, các đại nhân đã chờ lâu.”
Trương Tư Vận lộ vẻ nghi hoặc, y không biết sắp tới là chuyện gì.
Nhưng ngay khi y tập trung tinh thần lắng nghe, vị Chấp Kiếm Giả trung niên kia vung tay phải lên, lập tức thân ảnh Trương Tư Vận biến mất khỏi nơi này.
“Chuyện này không liên quan đến y, mà chỉ liên quan đến ba người các ngươi.” Chấp Kiếm Giả trung niên không quan tâm đến việc Trương Tư Vận nghĩ gì khi bị mình đưa đi, chậm rãi mở miệng.
Từ Thanh trong lòng khẽ động, nhìn về phía Đội trưởng, rồi lại nhìn Thanh Thu, thoáng trầm ngâm.
Thanh Thu nhíu mày, cô ta lờ mờ đoán ra được câu trả lời, chỉ là đáp án đó khiến cô ta cảm thấy xui xẻo, trong lòng cũng dâng lên một sự ấm ức khó nói thành lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-788-dap-an-cua-nhi-nguu-2.html.]
Đội trưởng cũng như nghĩ ra điều gì, trong mắt hiện lên ánh sáng kỳ lạ, mơ hồ còn mang theo chút hưng phấn, vội vàng mở miệng:
“Đại nhân, có phải có liên quan đến Tam Linh Trấn Đạo Sơn không?”
Chấp Kiếm Giả trung niên hoàn toàn phớt lờ Trần Nhị Ngưu.
Trong mắt ông ta, kẻ chỉ khiến tượng thần Đại Đế phát ra một trượng hào quang như Trần Nhị Ngưu, căn bản chính là nỗi sỉ nhục của Chấp Kiếm Giả.
Thực ra không chỉ mình ông ta có suy nghĩ như vậy, mà trong số các Chấp Kiếm Giả cũng có không ít người nghĩ thế. Dù sao… ở một mức độ nào đó, điều này tương đương với việc tư tưởng không thông suốt, lập thân không chính trực.
Vì vậy ông ta lười để ý, chỉ quay sang nhìn Từ Thanh và Thanh Thu.
“Ba người các ngươi, từng xuất hiện tại Tam Linh Trấn Đạo Sơn, cũng đã tận mắt chứng kiến Chấp Kiếm Đình ta trấn áp U Tinh Linh Tôn.”
“Hiện nay, U Tinh Linh Tôn đã bị Chấp Kiếm Đình ta giam giữ, đang trong quá trình thẩm vấn, các đại nhân cần ba người các ngươi đến kích thích cô ta, khiến cảm xúc của cô ta không còn bình lặng như giếng cổ, mà phải bộc phát d.a.o động dữ dội.”
“Như vậy mới thuận tiện để các đại nhân dò xét bí ẩn trong hồn cô ta.”
Nói xong, Chấp Kiếm Giả trung niên liền quay người bước đi.
Từ Thanh ba người lập tức đứng dậy đi theo phía sau, trên đường đi Đội trưởng chớp chớp mắt, trong lòng bắt đầu cân nhắc rất nhanh.
“Xem ra ta bị ánh sáng một trượng kia làm mất mặt rồi.”
“Không được, lần này nhất định phải thể hiện tốt một chút, tranh thủ ghi điểm trong lòng mấy lão già ở Chấp Kiếm Đình, nếu không cứ như thế này mãi thì khó mà thăng chức cho được.”
Trong lòng cảnh giác, nhưng Đội trưởng vẫn đầy uất ức. Y đến giờ vẫn cảm thấy, làm sao có thể chỉ có một trượng ánh sáng chứ.
“Ta trả lời không sai mà! Dù câu hỏi của Đại Đế không nằm trong hơn một nghìn câu ta đã học, nhưng trong đó có bốn mươi bảy câu có thể suy luận để trả lời gián tiếp.”
“Ta đã trả lời hết cả rồi, tuyệt đối là bài đáp vượt tiêu chuẩn, mỗi câu đều từng lấy được mấy trăm trượng ánh sáng, cộng lại nhất định là vạn trượng! Không thể nào phí linh thạch vô ích được!”
“Ta còn nịnh hót không ít, từng câu từng chữ không hề trùng lặp!”
“Thậm chí để thể hiện, ta còn nói Đại Đế chính là Thần Linh.”
“Câu này chẳng có vấn đề gì cả, khi ta nói xong thì hào quang quanh Đại Đế còn rung lắc kịch liệt nữa mà, đủ thấy ngài rất hài lòng!”
Nghĩ đến biểu hiện khi đó của mình, Đội trưởng càng thêm không cam lòng.
“Dựa vào cái gì mà chỉ cho ta một trượng!”
Trong lòng đầy uất ức, Đội trưởng liếc nhìn Từ Thanh, cảm thấy áp lực thật lớn.
Trong lúc tâm trí y đang rối bời, ba người đã được vị Chấp Kiếm Giả trung niên đưa đến phía trước một nhà lao bên trong Chấp Kiếm Đình.
Nơi này là một mật thất âm u, bốn phía đầy rẫy những cấm chế vô số kể, bất kỳ ai bước vào nơi này đều sẽ bị thần niệm khóa c.h.ặ.t.
Sau khi kiểm tra xong, dưới sự dẫn đường của vị Chấp Kiếm Giả trung niên, bốn người tiến vào nhà lao, men theo một hành lang hẹp u tối, đi dưới ánh đèn dầu leo lét, thì ở phía xa, truyền đến giọng nói êm ái nhưng lại lạnh lùng của U Tinh Linh Tôn.
“Nghe tiếng bước chân, lại có kẻ mới tới sao?”
“Vô ích thôi, các ngươi muốn tra hồn của bản tôn, muốn kích động tâm thần của bản tôn, chuyện đó là không thể.”
“Bản tôn là do hồn người của Quỷ Đế hóa thành, cảm xúc vốn không d.a.o động, cho dù có cũng chẳng phải mấy tên Quy Hư cấp thấp các ngươi có thể lay chuyển.”
“Bản thể của ta là Uẩn Thần, còn các ngươi… chẳng qua chỉ là lũ kiến hôi.”