Quang Âm Chi Ngoại - Chương 712: Kiếp này, chúng ta đồng hành. (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-17 09:57:25
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta có thể mở thêm một đạo phong ấn nữa rồi!”
“Tiểu A Thanh, đại sư huynh ta cũng không keo kiệt đâu, cái này tặng ngươi!” Đội trưởng hưng phấn, từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp, ném cho Từ Thanh.
Thao Dang
“Đây là vật ta từng phát hiện trong một tàn tích, lúc nãy thấy con nha đầu áo đỏ đó ỷ vào pháp khí bắt nạt ngươi, ta liền nghĩ đến việc tặng cái này cho ngươi, ngươi về sau làm thêm một cái chuôi là có thể sử dụng.”
Từ Thanh nhận lấy, mở ra nhìn, bên trong là một phôi đoản đao màu đen, tỏa ra hàn mang, cực kỳ sắc bén.
Trên thân đao còn có những hoa văn tự nhiên, tạo thành hình dáng một con mắt, lộ ra khí tức tà dị.
Từ Thanh vừa nhìn đã rất yêu thích, đúng là hắn đang thiếu một thanh đoản đao thuận tay, tuy hồn hỏa có thể hóa thành đoản đao, nhưng chung quy cầm trong tay vẫn thiếu đi chút cảm giác thực thể.
Thế là hắn chân thành nhìn Đội trưởng.
“Cảm ơn đại sư huynh.”
“Cảm ơn gì chứ, sau này chúng ta tiếp tục làm đại sự, ta đang lên kế hoạch đây. Có điều trước mắt điều quan trọng nhất là nhanh chóng biến thu hoạch lần này thành thực lực bản thân, rồi đến Chấp Kiếm Đình, tranh thủ trở thành Chấp Kiếm Giả!”
Trong mắt Đội trưởng ánh lên vẻ c.uồng nhiệt, trở thành Chấp Kiếm Giả đã là chấp niệm của y.
“Tin ta đi tiểu sư đệ, chỉ khi trở thành Chấp Kiếm Giả, chúng ta mới thực sự có tư cách bước vào trung tâm Nhân tộc! Nghênh Hoàng Châu rốt c.uộc vẫn quá nhỏ bé, còn thiên hạ này rộng lớn vô cùng, vô vàn tương lai cùng mỹ cảnh, đang đợi chúng ta khám phá!”
“Ta muốn tiến vào Hoàng Đô đại vực, ta muốn tu luyện công pháp Hoàng cấp của Nhân tộc, ta càng muốn chu du khắp Đại lục Vọng Cổ, lay động gió mây càn khôn, thậm chí đến cái gọi là Thánh Địa cũng phải đặt chân đến một lần!”
“Thứ ta muốn quá nhiều, cho nên ta mới càng điên c.uồng, tiểu sư đệ, kiếp này, chúng ta đồng hành!”
Nghe những lời của Đội trưởng, trong mắt Từ Thanh hiện lên ánh sáng sâu thẳm, hồi lâu sau, hắn gật đầu, khắc sâu những lời này vào tận đáy lòng.
Kiếp này, chúng ta đồng hành.
Bên cạnh, Ngôn Ngôn nhìn cảnh tượng trước mắt, chớp chớp mắt, nhanh chóng mở miệng:
“Có thể dẫn theo ta nữa.”
Cùng lúc đó, sau khi ba người Từ Thanh điều khiển pháp hạm rít gào bay xa, c.uộc chiến ở Tam Linh Trấn Đạo Sơn cũng đã bước vào giai đoạn kịch liệt nhất, lần này Chấp Kiếm Đình chuẩn bị vô cùng chu đáo, quyết tâm tất thắng.
Dù rất nhanh sau đó Tam Linh Trấn Đạo Sơn đã sử dụng đến pháp bảo cấm kỵ, nhưng khi một tòa c.ung điện khổng lồ hiện thế, đã lập tức trấn áp tất cả.
Dù cho từ hướng Quỷ Đế Sơn, thất sát do thất phách của Quỷ Đế hóa thành đã cảm nhận được dị biến nơi đây, chuẩn bị đến tiếp viện, nhưng cũng đã bị lực lượng chủ lực khác của Chấp Kiếm Đình, vốn sớm có chuẩn bị, chặn lại.
Thế nên hướng phát triển của c.uộc chiến lần này không thể thay đổi, c.uối cùng lão tam trong Tam Linh, U Tinh Linh Tôn, đã bị Chấp Kiếm Đình trực tiếp trấn áp, đây vốn chính là mục tiêu chủ yếu của bọn họ lần này.
Bởi vì cô ta là kẻ yếu nhất, cũng là người thích hợp nhất để bị bắt sống.
Chỉ cần khống chế được một hồn trong tam hồn, thì có thể khiến Quỷ Đế không thể phục sinh, đây là kết quả chiến đấu lý tưởng nhất, nếu cứ tiếp tục kéo dài, dù Chấp Kiếm Đình mạnh mẽ, thì cũng sẽ phải đau đầu.
Dẫu sao, hiện tại, thượng quận đã ra pháp chỉ, mọi việc lấy ổn định làm trọng, nếu việc này làm rúng động đến thượng quận phải tự thân xuất thủ, thì cho dù trấn áp thành công cũng bị xem là bất lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-712-kiep-nay-chung-ta-dong-hanh-2.html.]
Thế nên sau khi bắt sống U Tinh Linh Tôn, Chấp Kiếm Đình đã lựa chọn rút lui.
Còn lão đại và lão nhị trong Tam Linh, chỉ trầm mặc chứ không ngăn cản, đôi bên đều là những lão quái vật sống cả trăm năm, chuyện này lúc đầu có thể còn nghi hoặc, nhưng giờ đã nhìn thấu hết cả.
Lão tam tất nhiên sẽ không c.h.ế.t, ở một mức độ nào đó, chẳng khác gì làm con tin, nếu không, Chấp Kiếm Đình sẽ không yên lòng.
Sau khi chiến tranh kết thúc, Chấp Kiếm Đình rút lui, ở một hướng khác trong Tam Linh Trấn Đạo Sơn, cách nơi ấy một khoảng, trên đỉnh một ngọn cao sơn.
Dưới ánh chiều tà nhuộm đỏ bầu trời, gió núi thổi lồng lộng, một bóng hồng y tung bay phần phật theo gió.
Thiếu nữ áo đỏ vác một cây lưỡi hái ác quỷ cao quá đầu người, đứng đó, lặng lẽ nhìn về phương hướng của Tam Linh.
Trên cổ cô ta, có một vết sẹo chưa lâu, vừa mới lành miệng.
Vết sẹo kia rất lớn, nhìn vào vô cùng ghê rợn, dường như chỉ cần sâu thêm một chút nữa thôi là có thể cắt đứt khí quản và động mạch cổ.
Một lúc sau, thiếu nữ áo đỏ quay đầu nhìn về phương hướng mà ba người Từ Thanh đã rời đi, trong mắt dần dần lộ rõ vẻ sắc lạnh.
Thật lâu sau, bên dưới chiếc mặt nạ trắng có vài vết nứt, truyền ra một tiếng cười khẽ.
“Ghi nhớ hai cái tên!”
Cùng với lời nói của thiếu nữ áo đỏ, con mắt trên cây lưỡi hái ác quỷ bỗng mở to, truyền ra thần niệm.
“Là những ai?”
“Một tên gọi là Chó Điên, một tên gọi là Quỷ Thủ!” Thiếu nữ áo đỏ thản nhiên mở miệng.
Ác quỷ lập tức gật đầu, ghi nhớ hai cái tên này, chỉ cần về sau đối phương xuất hiện trong phạm vi cảm ứng của nó, nó đều có thể lập tức phát hiện ra.
“Phải rồi, những cái tên mà ngươi từng ghi lại, nhưng ta chưa kịp g.i.ế.t, đọc lại một lượt cho ta, ta sợ mình quên mất.”
“Ngôn Cẩu, Hóa Thạch, Dì, Lục Chỉ, Đầu Lừa…” Ác quỷ lưỡi hái mở miệng, đọc từng cái tên một, số lượng nhiều đến mức e rằng lên đến cả trăm, mà thiếu nữ áo đỏ vừa nghe vừa rảo bước đi về phía xa.
Không biết từ khi nào, trong tay cô ta xuất hiện một hòn đá nhỏ, được cô ta cầm lên đặt vào vết sẹo nơi cổ, nhẹ nhàng xoa lên.
Hòn đá nhỏ ấy cực kỳ thần kỳ, theo động tác xoa dịu, vết sẹo dần dần mờ nhạt, chậm rãi biến mất.
“Chỉ cần ta hoàn thành thêm vài nhiệm vụ nữa là có thể đạt được quyền hạn cao hơn, khi đó, sẽ được phép rời khỏi Nghênh Hoàng Châu, đến lúc ấy, ta có thể ghé qua trại của bọn nhặt rác rồi.”
Trong gió, áo đỏ của cô ta bay phần phật, phản chiếu cùng ráng chiều rực rỡ.
Cô ta càng đi càng xa.
Xa hơn nữa, trên pháp hạm, Từ Thanh lấy ra một quyển trúc giản.
Sau khi suy nghĩ một hồi, trong đầu hắn hiện lên sát ý trong mắt nữ tử áo đỏ lúc nhìn mình khi trước, liền khắc lên trúc giản một cái tên.
Hồng Nữ.