Quang Âm Chi Ngoại - Chương 531: Quấy rầy rồi! (2)
Cập nhật lúc: 2025-05-16 02:16:01
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lúc nói chuyện, thân hình Ngô Kiếm Vu bật thẳng lên, nhưng khoảnh khắc kế tiếp, ánh mắt gã liền chạm phải Từ Thanh, người vẫn đứng đó với vẻ mặt còn chưa hết chấn động.
“Từ Thanh?!”
Tâm thần Ngô Kiếm Vu chấn động, hoàn toàn không hiểu tại sao bản thân đã trốn kỹ như vậy mà đối phương vẫn có thể tìm được đến đây. Nhưng rất nhanh, gã phản ứng lại, liếc nhìn những hung thú bụng phình to bên dưới, rồi lại chú ý đến vẻ mặt kỳ dị của Từ Thanh, lập tức hít sâu một hơi.
“Từ Thanh, ngươi hiểu lầm rồi!”
“Quấy rầy rồi.” Từ Thanh nhìn Ngô Kiếm Vu thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
Hắn cảm thấy… đầu óc của tên Ngô Kiếm Vu này, tuyệt đối là có vấn đề lớn.
Thấy vậy, Ngô Kiếm Vu quýnh lên, lúc này cũng chẳng còn sợ hãi gì nữa, thậm chí quên cả việc ngâm thơ, vội vàng đuổi theo, miệng lớn tiếng kêu:
Thao Dang
“Từ Thanh, không phải như ngươi nghĩ đâu!”
Trong lòng gã lúc này vô cùng sốt ruột, thậm chí còn mang theo nỗi tủi thân. Gã nhớ rõ khi mở Hộp Điều Ước lấy được cái bình ấy, đã buồn bực suốt một thời gian dài, vứt đi thì tiếc, giữ lại thì lại không biết phải làm sao.
c.uối cùng, gã cố gắng tìm hiểu khắp nơi, lần theo những manh mối vụn vặt, tra ra rằng người lưu lại cái bình đó là một tu sĩ dị tộc từng đi theo Huyền U Cổ Hoàng.
Vậy nên, sau khi bị bại dưới tay Thánh Quân Tử trên Đệ Nhất Phong, gã thề độc nhất định phải khiến Thánh Quân Tử phải hối hận, thế là gã đến Hoàng Cấm bắt đầu kế hoạch, muốn ở đây tái tạo ra một loại huyết mạch của kỷ nguyên trước!
Lý do không làm việc này ở trong tông môn, là bởi gã rất sĩ diện, lo sợ bị người khác hiểu lầm, cũng sợ bị mắt nhiều người tọc mạch nhòm ngó, nên mới tìm đến nơi bí ẩn như thế này. Nhưng dù thế nào gã cũng không ngờ được lại bị Từ Thanh bắt gặp!
Vừa nghĩ đến chuyện nếu Từ Thanh về tông môn loan truyền chuyện này, thì danh tiếng cả đời gã coi như hoàn toàn tiêu tan.
Thậm chí, gã có thể tưởng tượng ra cảnh từ trên xuống dưới khắp tông môn, mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình… Nghĩ đến đó, đầu gã như muốn nổ tung, chỉ cảm thấy trời đất quay c.uồng, lo lắng đến cực điểm.
Thấy bản thân đuổi không kịp Từ Thanh, gã liền vội vàng hét lớn:
“Từ Thanh, ta cho ngươi tiền, đừng kể cho ai biết chuyện này mà!!”
“Ai cũng có cách sống của mình, không sao cả.”
Tiếng Từ Thanh vang lên từ phía xa.
“Thật sự không phải như ngươi nghĩ đâu!!!” Ngô Kiếm Vu đỏ cả mặt, sốt ruột đến sắp khóc.
“Từ Thanh, ta cho ngươi ba mươi vạn linh thạch!!”
Từ Thanh lúc này đã bước ra khỏi khe nứt, lên đến bên ngoài sườn núi, nghe được câu này, chân khẽ khựng lại, quay đầu nhìn về phía sau.
Chỉ thấy ngay sau đó, Ngô Kiếm Vu mắt đỏ hoe lao vọt ra khỏi khe nứt, nhanh chóng móc ra linh phiếu, nhét thẳng vào tay Từ Thanh.
“Cầm lấy! Từ Thanh, nhất định ngươi phải cầm lấy, ngươi không nhận ta không yên tâm được. Chuyện này thật sự không phải như ngươi tưởng đâu, ta… ta… ta…” Ngô Kiếm Vu thở hổn hển, nói năng lắp bắp.
Từ Thanh thấy vậy, im lặng thu lấy linh phiếu, nghiêm túc gật đầu.
“Ta chẳng thấy gì hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-531-quay-ray-roi-2.html.]
Nhưng Ngô Kiếm Vu hiển nhiên vẫn chưa yên tâm.
“Từ Thanh, lần này ngươi vào Hoàng Cấm có chuyện gì? Nếu có việc gì cần giúp, cứ việc nói thẳng với ta!”
“Ta tìm độc vật.” Từ Thanh thản nhiên liếc gã một cái.
“Độc vật? Ta biết mà, chỗ này ta quen lắm, để ta dẫn ngươi đi!” Ngô Kiếm Vu vừa nghe xong lập tức sốt sắng.
“Không cần.” Từ Thanh lắc đầu, quay người muốn rời đi.
“Từ Thanh, đừng đi vội! Đợi ta chút, ta đi lấy cho ngươi! Dưới chân ngọn núi này có một chỗ, chắc chắn có loại độc ngươi cần!!”
Nói xong, Ngô Kiếm Vu không đợi Từ Thanh trả lời, đã vội vã quay đầu lao thẳng vào khe nứt, biến mất như một cơn gió.
Trong lúc hấp tấp, gã hoàn toàn không nhận ra rằng, trong cái bóng của mình, đã có thêm một con mắt, lén lút đảo quanh quan sát bốn phía.
Từ Thanh trầm ngâm, cúi đầu nhìn xuống cái bóng dưới chân. Bóng ảnh lập tức nhanh chóng biến đổi trên mặt đất, cố gắng mô tả lại hành tung của Ngô Kiếm Vu cùng hoàn cảnh xung quanh gã.
Chẳng mấy chốc, hình dạng Bóng ảnh thay đổi, có thể thấy theo sự mô tả của nó, Ngô Kiếm Vu sau khi tiến vào khe nứt, đã trực tiếp nhảy xuống hồ nước trong động đá, bơi thẳng về phía sâu hơn, xuyên qua một con đường ngầm, tiến vào một không gian lớn hơn.
Trong không gian đó, dường như tồn tại một hồ nước, chỉ là hồ này, theo mô tả của Bóng ảnh, toàn bộ mặt hồ có hình dạng như một khuôn mặt người khổng lồ, từng đợt gợn sóng chầm chậm lan ra, hồ nước dường như rất đặc sệt.
Mà sau khi Ngô Kiếm Vu đến đó, liền trực tiếp moi từ mặt hồ kia một ít vật chất, đựng vào trong chén đá, rồi quay trở về.
Cảnh tượng mà Bóng ảnh truyền về có phần không trọn vẹn, Từ Thanh đang suy tư thì Ngô Kiếm Vu đã quay lại.
“Từ Thanh, ngươi xem thử cái này có hợp ý ngươi không?” Ngô Kiếm Vu vừa nói vừa đưa chén đá ra trước mặt Từ Thanh.
Ánh mắt Từ Thanh quét qua, lập tức ánh mắt ngưng trọng.
Trong chén đá có đựng một loại vật chất dạng đông đặc, trông như lỏng mà không hẳn là lỏng, màu lam thẫm, trong suốt lấp lánh ánh sáng, đồng thời tỏa ra một hương thơm nhè nhẹ.
“Tiên Đống?!” Từ Thanh chấn động, lập tức nhận ra vật này.
Trong Dược Điển của Bạch đại sư, từng có ghi chép về loại vật chất này. Nó không phải là độc dược, mà là một loại chất xúc tác cực kỳ hiếm gặp. Theo nghiên cứu của Bạch đại sư, ông cho rằng vật này rất có khả năng liên quan đến khí tức thần bí được ghi chép trong cổ thư là Tiên Khí.
Ngô Kiếm Vu vội vàng giải thích:
“Dưới ngọn núi này có một cái hồ kỳ lạ, bên trong đều là thứ này. Năm xưa ta phát hiện ra đã từng lấy thử một ít, nhưng nhiều nhất chỉ giữ được trong vòng một canh giờ là tiêu tán, bất kể cất giữ thế nào cũng vô ích, chẳng thể mang về tông môn. Vật này không hề gây hại với Nhân tộc, nhưng có lần ta thử đổ cho một con hung thú uống một ngụm, nó lập tức thối rữa mà c.h.ế.t. Ta nghĩ chắc cũng coi như là một loại độc vật?”
Từ Thanh trầm mặc hồi lâu, chậm rãi mở miệng:
“Dẫn ta đến xem.”
Ngô Kiếm Vu không nói thêm nửa lời, lập tức dẫn đường.
Lúc này, bất kể Từ Thanh yêu cầu điều gì, gã đều sẽ đồng ý. Vốn dĩ nơi này là bí mật mà gã chưa từng tiết lộ cho ai, nhưng hiện tại cũng không chút do dự, dẫn Từ Thanh nhanh chóng lao đi.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tới chỗ hồ nước ngầm dưới lòng núi kia.