Quang Âm Chi Ngoại - Chương 520: Bàn cờ Vọng Cổ. (1)
Cập nhật lúc: 2025-05-13 13:05:00
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Từ Thanh, nơi này là hành quán của Đại Diễn Đạo c.ung ta, cũng là địa giới của tông môn ta. Ngươi đến đây làm gì!” Thanh niên mặc Vân Hà Thanh Thiên đạo bào kia vừa nghe thấy lời Từ Thanh, hô hấp lập tức càng thêm dồn dập, sắc mặt trở nên âm trầm, quát khẽ một tiếng.
Thực tế thì ngay từ đêm qua, sau khi Dạ Cưu bị diệt, Từ Thanh thi triển thiên đao c.h.é.m c.h.ế.t tên Tam Hỏa áo đen của Dạ Cưu, rồi trấn áp luôn cả thiên kiêu của Lăng Vân Kiếm Tông, y đã cảm thấy bất an.
Bởi vì trong số những người từng giao dịch với Dạ Cưu, nhìn tới nhìn lui… có vẻ như chỉ còn lại mỗi mình y.
Vì thế, trong lúc căng thẳng lo lắng, y lập tức mời thêm đạo hữu từ Linh Hà Cốc và Thiên Giám Bảo Tông đến hành quán, để phòng hờ bất trắc.
Giờ đây, tận mắt thấy Từ Thanh đến, lại vừa mở miệng đã gọi đích danh mình, Chu Khởi Phàm chỉ cảm thấy nội tâm trầm xuống đáy.
Từ Thanh lặng lẽ quan sát người trước mặt.
Trước khi tới đây, hắn đã xem qua tư liệu của đối phương, người này bình thường rất kín tiếng, ngoài việc từng khiêu chiến Đệ Tứ Phong ra thì rất ít khi lộ diện, nên thông tin lưu lại không nhiều.
Giờ đối chiếu xong, Từ Thanh nhẹ nhàng gật đầu.
“Phụng mệnh tông môn bắt người, Chu Khởi Phàm, kẻ từng giao dịch với Dạ Cưu.”
Vừa nói, hắn lập tức bước tới một bước, tốc độ nhanh như chớp, giơ tay phải thẳng về phía Chu Khởi Phàm chộp tới.
Hai mắt Chu Khởi Phàm lóe lên hàn quang, một tiếng ầm vang lên quanh thân, hồng hà nơi vạt áo bùng nổ, lập tức trước mặt y hiện lên từng sợi hồng tuyến, trong chớp mắt kết thành trận pháp, hung hăng trấn xuống Từ Thanh đang áp sát.
Đồng thời thân thể y điên c.uồng lùi lại, trong miệng gào lên:
“Trương hộ pháp, hai vị đạo hữu, xin giúp ta một tay!”
Gần như ngay khi y mở miệng, tay phải của Từ Thanh đã chạm đến hồng hà trận pháp, một tiếng nổ kinh thiên chấn động vang lên, sau lưng Từ Thanh Kim Ô hiện hình, lao mạnh về phía trước!
Chỉ trong nháy mắt, trận pháp vỡ nát, toàn bộ hồng hà bị Kim Ô hút sạch, nuốt vào trong cơ thể.
Còn hộ pháp phía sau Chu Khởi Phàm, lúc này gương mặt lộ vẻ do dự, thở dài một hơi bước ra.
Nhưng ngay khi Từ Thanh phất tay, tông môn đại trận giáng xuống, thân ảnh người này lập tức bị trận pháp ép lùi về phía sau như bị quét sạch, nhanh chóng rút lui rất xa.
Gã không muốn giống như hộ pháp Liệp Dị Môn hôm trước, bị đuổi đi trong cảnh khó coi đến vậy. Hôm nay, rõ ràng là Thất Huyết Đồng đang chính thức hành sự, ngăn cản là vô ích.
Huống chi nếu mình bị đuổi đi, chỉ mất mặt một chút, còn Chu Khởi Phàm bị bắt… cũng chưa đến mức nguy hiểm tính mạng, cùng lắm bị trấn áp tạm thời. Mình hà tất phải liều mạng vô ích?
Cho nên, gã mượn thế trận rút lui.
Còn hai thiên kiêu của Linh Hà Cốc và Thiên Giám Bảo Tông, lúc này đều liếc nhìn Từ Thanh một cái, sau đó cũng lặng lẽ lui lại, không hề ra tay tương trợ.
Bọn họ không có nghĩa vụ phải giúp đỡ, Liên Minh Thất Tông chỉ là liên minh, không phải một tông môn.
Huống hồ, họ cũng đã nhìn ra, Từ Thanh hôm nay đến đây, ý định đã quyết. Cho dù có ra tay giúp, cũng chẳng thể thay đổi được kết cục, đã vậy thì cần gì phải đắc tội với Từ Thanh?
Dù sao, việc đích thân đến tận nơi cũng đã là cho Chu Khởi Phàm đủ mặt mũi rồi. Mọi người đều không có ân tình gì sâu đậm, đến đây là được, chẳng cần phải liều mạng.
Hơn nữa, Từ Thanh hiện tại như vầng thái dương đang lên, tương lai vô hạn, còn mâu thuẫn giữa các tông môn… chẳng liên quan gì đến cá nhân.
Nếu có thể kết thiện duyên riêng với Từ Thanh, rõ ràng sẽ càng có lợi hơn.
Thế nên trong lúc lùi lại, hai người kia đều hơi cúi người chắp tay với Từ Thanh, tỏ rõ thái độ “chuyện này không liên quan đến chúng ta”.
Nhìn thấy vậy, sắc mặt Chu Khởi Phàm khẽ biến, nhưng c.uối cùng cũng không nói gì thêm.
Đây cũng là kết quả y đã lường trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-520-ban-co-vong-co-1.html.]
Thực ra, việc mời hai người này đến, nếu có thể ra tay hỗ trợ thì càng tốt, còn nếu không ra tay, thì y cũng đạt được mục đích rồi.
Điều y cần là có càng nhiều người chứng kiến chuyện mình bị bắt càng tốt.
Như vậy, sau khi bị giam giữ, quả thực sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần chờ ngày được thả ra.
Mà dưới ánh mắt bao người như thế, tông môn ắt hẳn cũng sẽ cảm thấy mất mặt, khi ấy lửa giận bốc cao, tất sẽ hành động nhanh chóng hơn, để sớm đưa y ra ngoài.
Mọi người đều toan tính cho bản thân, ai nấy đều có chủ ý riêng. Còn Từ Thanh đã bước tới bước thứ hai, Kim Ô hiện hóa sau lưng, chỉ chớp mắt đã áp sát Chu Khởi Phàm.
Trong đôi mắt Chu Khởi Phàm tràn đầy lửa giận, mà Từ Thanh tay phải đã giơ lên, chuẩn bị trấn áp.
“Ta tự đi!” Chu Khởi Phàm quát lớn.
Y thấy rằng, màn kịch đã đủ, chẳng cần phải để bị đánh gục rồi bị lôi đi như một con ch.ó c.h.ế.t, như thế quá mất mặt. Nhưng cũng không thể để bản thân vừa bị gọi tên đã ngoan ngoãn bước theo, như vậy lại tỏ ra quá yếu thế.
Từ Thanh nhướng mày.
Ánh mắt Chu Khởi Phàm khẽ lóe lên một tia kinh hãi, nhưng trên mặt vẫn gắng giữ vẻ cứng cỏi và phẫn nộ, lời nói thì lại nhanh chóng giải thích:
“Từ Thanh, ta đúng là có mua Dưỡng Bảo Nhân, nhưng không phải cho ta dùng, ta không có cái sở thích đó! Ta chỉ là thay người trong tông môn mua mà thôi!
Hơn nữa, từ sáng sớm hôm nay, ta đã sắp xếp ổn thỏa cho số Dưỡng Bảo Nhân kia, cũng đã cho người đem danh sách giao nộp cho Bắt Hung Ty, để các ngươi dễ dàng tiếp nhận. Tính ra thời gian… chắc cũng vừa đến nơi rồi!”
Nói xong, Chu Khởi Phàm hít sâu một hơi, thần thái quật cường, vội vàng dốc lời mà nói.
Sắc mặt Từ Thanh khẽ động, ngay lúc đó truyền âm ngọc giản bên hông khẽ rung lên. Thần niệm đảo qua, liền nghe được tin tức từ Bắt Hung Ty truyền về, vang vọng trong đầu.
“Bẩm báo trưởng ty! Có người lấy danh nghĩa Chu Khởi Phàm của Đại Diễn Đạo c.ung, mang đến một danh sách Dưỡng Bảo Nhân, kèm theo còn có một bản biểu dương hành động quét sạch Dạ Cưu của Bắt Hung Ty. Ngoài ra, kèm theo biểu dương ấy, còn có hai trăm vạn linh thạch cùng một viên đan dược không rõ tên, đối phương nói đây là... đan mở khiếu.”
Nhìn thấy Từ Thanh đang xem ngọc giản, Chu Khởi Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt vẫn giữ vẻ cứng đầu và căm phẫn.
Từ Thanh ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Chu Khởi Phàm, chậm rãi buông tay phải xuống.
“Đi thôi.” Hắn lạnh nhạt nói, xoay người rời đi.
Chu Khởi Phàm hừ lạnh một tiếng, cằm ngẩng cao, dưới ánh mắt trầm mặc của đám đệ tử xung quanh, nhanh chóng bước theo Từ Thanh, đi thẳng ra khỏi hành quán của Đại Diễn Đạo c.ung.
Suốt dọc đường, cứng cỏi như thế cho đến tận khi vào tận đại lao của Bắt Hung Ty.
Chỉ đến khi y nhìn thấy gian ngục dành cho mình… so với nơi giam giữ Tư Mã Lăng, kẻ đang thoi thóp bên cạnh, rõ ràng tốt hơn hẳn, lúc này Chu Khởi Phàm mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“May mà ta phản ứng nhanh, nếu không lần này thật sự sẽ vấp phải cú ngã lớn!”
Nghĩ vậy, y liếc mắt nhìn sang một bên, lập tức trông thấy tình cảnh thảm hại thê lương của Hoàng Nhất Khôn và sư đệ của Thánh Quân Tử.
Khoảnh khắc ấy khiến lòng y khẽ run lên.
Y đã sớm đoán được chuyện Hoàng Nhất Khôn mất tích chắc chắn có liên quan đến Từ Thanh, nhưng tận mắt chứng kiến bộ dạng thảm hại của đối phương lúc này… y càng thêm tin tưởng rằng, chuẩn bị trước như vậy quả là sáng suốt!
Đồng thời, y cũng chú ý thấy số lượng vòng phong ấn trên người mình… chỉ có mười tám cái, trong khi trên người Tư Mã Lăng và Hoàng Nhất Khôn đều là hai mươi cái.
Thao Dang
“Xem ra… Từ Thanh cũng là người biết lý lẽ!”
Chu Khởi Phàm âm thầm thở dài, trong lòng càng thêm hài lòng với cách xử lý lần này của bản thân.
Vì để hóa giải nguy cơ, y có thể nói là mọi thủ đoạn từ sáng tới tối đều đã dùng đủ, c.uối cùng… cũng giữ được thể diện, bảo toàn được bản thân.