Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 513: Bí tàng của Thất Phong. (2)

Cập nhật lúc: 2025-05-13 13:04:45
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cùng lúc đó, tiếng đồng d.a.o quỷ dị quen thuộc lại một lần nữa vang vọng khắp bốn phương tám hướng, như từ hư không vọng về:

“Một khúc xương, nhẹ nhàng gõ,

Hai con mắt, bật tung ra…”

“Ba lần đập, vỡ ngay vỏ,

Bốn cái lưỡi, mau mau bò…”

“Năm người bạn, sức thật to,

Sáu bàn tay nhỏ, thò vào moi…”

Tiếng ca réo rắt tràn ngập quỷ dị, phối hợp với cánh tay xương đen nhánh đang mang theo sát cơ nặng nề, mạnh mẽ giáng thẳng xuống đầu Từ Thanh, một đòn uy lực vượt xa cấp Tứ Hỏa, gần như chạm ngưỡng Ngũ Hỏa!

Khoảnh khắc đó, ánh mắt Từ Thanh híp lại thành một đường chỉ mảnh, trong lòng khẽ rung động nhưng vẫn cố đè nén ý niệm gọi ra Mệnh Đăng, hắn không muốn bại lộ át chủ bài của mình lúc này.

Chỉ thấy hắn lật tay, lấy ra một khối ngọc giản, chính là vật mà Lục Gia từng đưa, bùa hộ thân chống lại Nguyên Anh cảnh!

Dù đã tiêu hao nhiều trong trận chiến với Hải Tộc, uy năng sụt giảm không nhỏ, nhưng để chống lại một đòn cường công như thế… hoàn toàn dư sức!

Ngay khoảnh khắc cánh tay xương kia ầm ầm giáng xuống, va chạm lên tấm kết giới hộ thân do ngọc giản tỏa ra.

Ầm!!!

Âm thanh như tiếng chuông đồng vang lên, kết giới chấn động, ánh sáng chói lòa nổ bùng, mà cánh tay xương đen kia lập tức vang lên những tiếng răng rắc, toàn bộ bề mặt xuất hiện vô số vết nứt.

Một tiếng thảm thiết vang lên từ sâu trong khúc xương, trong tích tắc đó, Từ Thanh chớp thời cơ, tay phải chộp thẳng tới, nắm c.h.ặ.t khúc xương ấy.

“Luyện!”

Một chữ thốt ra, sát hỏa hừng hực từ lòng bàn tay bùng lên, tràn khắp khúc xương.

Tiếng gào thảm thiết vang lên không dứt, trong nháy mắt, vô số hồn lực ào ào bốc lên từ khúc xương, c.uộn trào chảy vào thân thể Từ Thanh, như dòng suối thánh khiết tưới thẳng vào biển pháp lực, liên tục xung kích pháp khiếu!

“Khai!”

Ầm một tiếng, pháp khiếu thứ chín mươi mốt của hắn… mở ra!

Trong khi Từ Thanh hấp thu điên c.uồng, Kim Ô từ trên không bổ nhào xuống, há to mỏ nuốt lấy, Bóng ảnh dưới đất cũng gấp gáp lao tới, thanh sắt đen nơi xa rung động dữ dội, cũng xuyên thẳng qua khúc xương, đồng thời hấp thu!

Tiếng kêu thê lương vang vọng khắp nơi, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, khúc xương ấy vỡ nát thành tro bụi, bị hút cạn!

Ngay khoảnh khắc ấy, trong cơ thể Từ Thanh, pháp khiếu thứ chín mươi hai cũng ầm vang mở ra!

Ánh mắt Từ Thanh chớp động, cúi đầu nhìn xuống lớp tro tàn tản mát dưới đất.

Trên đám tro tàn ấy, không còn chút khí tức nào, nhưng lại ngưng tụ thành một tia thần niệm.

Luồng thần niệm ấy nhanh chóng ngưng hình, hóa thành thân ảnh Tư Mã Như trong bộ y phục trắng như tuyết, nhưng giờ đây cơ thể cô ta đã mờ nhạt như khói sương, gần như trong suốt, khí tức tiêu tán nhanh chóng.

Ánh mắt cô ta lúc này đầy thâm sâu, xen lẫn chấn kinh tột độ, nhìn chằm chằm vào Từ Thanh, chậm rãi thốt lên:

“Kim Ô Luyện Vạn Linh của ngươi… không giống với mô tả của tông môn…”

“Ngươi đã lừa hết thảy bọn người của Thất Tông đến đây. Ngươi đâu chỉ có hai đoàn Mệnh Hỏa, mà là… ba đoàn!”

“Pháp khiếu của ngươi càng kinh người, mỗi cái đều ẩn chứa linh hải năm trăm trượng!”

“Chiến lực của ngươi không phải Tứ Hỏa, mà là… gần như đã chạm đến Ngũ Hỏa!”

“Nếu ngày sau, ngươi mở ra bốn đoàn Mệnh Hỏa… Dù chưa có Mệnh Đăng, ngươi cũng sẽ trở thành người thứ hai… ngang hàng với Thánh Quân Tử!”

“Ngươi… quá biết ẩn tàng rồi! Ngươi… mới chính là thiên kiêu số một của Thất Huyết Đồng đời này!”

Ánh mắt Tư Mã Như ngập tràn phức tạp, lần này cô ta đến đây vốn nghĩ chỉ cần dựa vào phân thân, đã có thể áp chế Từ Thanh, đón đệ đệ trở về.

Nhưng cô ta ngàn vạn lần không ngờ, đối phương lại ẩn giấu sâu đến như thế!

Rõ ràng có chiến lực tiếp cận Ngũ Hỏa, vậy mà khi trấn áp Tư Mã Lăng, lại cố tình tạo ra cảnh tượng phải đấu tranh kịch liệt, khiến người ta lầm tưởng thực lực của hắn chỉ miễn cưỡng chạm đến Tứ Hỏa!

“Chẳng lẽ… mục tiêu của hắn là ta? Cố ý bày trò dẫn ta tới đây!”

Nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, bản thân bị đối phương bắt lấy mà điên c.uồng luyện hóa, nỗi sỉ nhục ấy khiến cô ta cả đời khó quên, trong mắt hiện lên sát ý ngập trời!

“Ngươi đã bị ta nhìn thấu, chờ ta bản thể xuất quan, tất sẽ quay lại… diệt…”

“Cút!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-513-bi-tang-cua-that-phong-2.html.]

Một tiếng lạnh lùng vang lên.

Từ Thanh khẽ vung tay, chưởng lực như lưỡi d.a.o sắc bén, lập tức c.h.é.m nát thần niệm còn chưa kịp nói xong của Tư Mã Như, cũng cắt đứt lời thề hứa hẹn của cô ta trong cơn thịnh nộ.

Ánh mắt bình tĩnh, giọng nói lạnh lẽo:

Thao Dang

“Ta… không phải thiên kiêu số một của Thất Huyết Đồng.”

Nhìn chỗ hư không vừa rồi, trong lòng Từ Thanh khẽ thì thầm.

Hình ảnh hiện lên trong đầu hắn là kết cục thảm hại của Hoàng Nhất Khôn sau khi bước lên Đệ Thất Phong.

Đừng nói là người ngoài, ngay chính hắn… cũng cảm thấy Đệ Thất Phong quá mức thần bí, sâu không lường nổi.

Ví như…

Đội trưởng.

Dù bản thân có tinh thạch tím hồi phục thương thế, nhưng rõ ràng trong cơ thể Đội trưởng đang phong ấn một thứ tồn tại vô cùng khủng bố và thần bí!

Lúc này, tại Đệ Thất Phong, trên đỉnh núi, Thất Gia đang ngồi khoanh chân, đầy hứng thú nhìn về phía Bắt Hung Ty tại cảng 176.

Phía sau lưng lão, Đội trưởng ngồi xổm, trong tay cầm một quả táo, vừa gặm vừa cười híp mắt...

Cảnh tượng ấy… giống như hai vị thần linh cổ xưa đang dõi mắt xuống cõi nhân gian, lặng lẽ bên cạnh, Tam điện hạ cầm một giỏ trái cây, cười hì hì từng quả một đưa cho Đội trưởng.

“Lão Tam, ngươi làm thế nào mà câu được con bé Thái Tư đó vậy? Truyền dạy tí kinh nghiệm cho sư huynh đi chứ!”

“Chuyện đó à… cũng không có gì, chắc là do ta… có sức hấp dẫn thôi.” Tam điện hạ tươi cười đầy tự tin.

“Xì, hấp dẫn cái rắm! Ngươi có c.uốn hút bằng tiểu A Thanh nhà chúng ta không? Này, ta nhớ rồi, năm đó lão đầu kia có chuyến đi đến Đại lục Vọng Cổ, chưa đầy nửa năm sau thì thấy ngươi cầm cái lệnh bài trắng được người ta đưa từ ngoài hải vực về đây. Tính ra cũng mấy năm rồi đấy nhỉ? Khi đó ngươi mới mười ba mười bốn tuổi mà đã mở ra một đoàn Mệnh Hỏa, trong mắt thì ngập tràn thù hận… Này, chẳng lẽ ngươi… có gốc gác từ Đại lục Vọng Cổ? Năm đó nghe đâu Thái Tư Tiên Môn gặp biến cố lớn lắm mà…”

Đội trưởng nheo mắt, nửa cười nửa không, liếc nhìn Tam điện hạ.

Tam điện hạ cười nhạt, thần sắc thản nhiên như chẳng có gì liên quan, đáp một cách bình thản:

“Đúng là chẳng có chuyện gì giấu nổi Đại sư huynh, nhưng mà, tiểu đệ cũng rất tò mò… Đại sư huynh người… rốt c.uộc đã tái tu bao nhiêu lần rồi?”

Đội trưởng nháy mắt mấy cái, cười tủm tỉm:

“Ngươi đoán xem?”

Tam điện hạ khẽ cười, không tiếp lời nữa, chỉ rút ra một quả táo, c.ung kính đưa lên. Đội trưởng đón lấy, vừa gặm vừa ngẩng đầu nhìn về phía cảng 176, ánh mắt lóe lên vẻ cảm khái.

“Tiểu A Thanh này thật biết giấu giếm… Vậy mà lại là Tam Hỏa rồi! Mà ta cảm thấy… tiểu tử này chắc chắn còn chưa lộ hết đâu! Nếu thật sự có một ngày ta đánh nhau với hắn, kết quả hắn c.h.ế.t hay không thì chưa biết, nhưng thứ trong cơ thể ta chắc chắn sẽ bị đánh thức. Đến lúc đó, sư phụ à… lão nhân gia ngài đừng chỉ cứu mỗi nó mà mặc kệ ta đó nhé, phải đối xử công bằng, ta dù gì cũng là đệ tử mà ngài thương nhất đấy!”

Về phần Nhị điện hạ, hoàn toàn chẳng để tâm đến trận chiến bên ngoài, cũng chẳng buồn quan tâm đến sư huynh, sư đệ hay sư phụ.

Cô ta chỉ cắm cúi ôm ngọc giản, thỉnh thoảng lại truyền âm cho ai đó, trên mặt còn thoáng hiện vẻ xấu hổ hiếm thấy…

Thất Gia quay đầu liếc nhìn đệ tử thứ hai của mình, khẽ thở dài:

“Con bé ngốc này… được cái ngốc mà lại có phúc!”

Ánh mắt lão lại chuyển sang nhìn đại đệ tử và tam đệ tử.

Dù ngày thường ngoài miệng lão hay mắng chửi, nhưng trong lòng, lão luôn vô cùng tán thưởng với mấy đứa đồ đệ này.

Bởi vì, mỗi một người đều là do lão đích thân tuyển chọn, rong ruổi khắp nơi, từ vô số nhân kiệt sàng lọc mà ra, lại còn trải qua thử thách chồng chất, c.uối cùng mới thu về dưới trướng.

Mỗi một người, đều là sói vương giữa bầy sói vương.

Tùy tiện đem so, cũng đã vượt xa đám thiên kiêu của các phong khác, tiện tay thả ra cũng đủ trấn áp quần hùng.

Và điều khiến lão hài lòng nhất… là mấy đứa đệ tử này, đều học được chân truyền của lão.

Giỏi ẩn nhẫn, thiện che giấu!

Vĩnh viễn không bao giờ phô bày toàn bộ con bài tẩy, cũng không bao giờ để người khác nhìn thấu.

Rất nhiều lúc, cho dù kẻ khác tưởng rằng đã nhìn rõ, nhưng thực ra… chỉ là lớp vỏ ngoài mà họ cố tình để lộ ra mà thôi.

“Còn đứa thứ tư… trời sinh đã biết che giấu, chẳng cần ta dạy, thật không tồi.”

“Giữa thời loạn thế, hiểm họa khôn lường, tiền đồ mịt mờ… thì phải biết ẩn mình!”

“Hơn nữa… những thiên kiêu mà mấy trăm năm qua hiếm khi xuất hiện, nay lại lần lượt ra đời. Không chỉ Nhân tộc, mà vạn tộc cũng như vậy. Đây chính là… dấu hiệu của đại thế sắp tới!”

“Đại thế sắp đến, chính là đại cơ duyên, nhưng cũng là đại hung hiểm a…”

Loading...