Quang Âm Chi Ngoại - Chương 509: Liệp Dị có khách đến. (2)
Cập nhật lúc: 2025-05-13 13:04:35
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế nên, đám thiên kiêu của Liên Minh Thất Tông mỗi lần nhìn về hướng Đệ Thất Phong và cảng 176, trong mắt đều lộ ra vẻ nghi hoặc xen lẫn kiêng kỵ.
Thứ không nhìn thấu, phần lớn… đều là do bản thân còn chưa đạt đến tầng thứ đủ cao.
Những kẻ này không phải ngu dốt, đạo lý ấy đương nhiên họ hiểu rất rõ. Huống chi, Đệ Thất Phong và họ vốn không có liên quan, Từ Thanh cũng không dính líu gì đến họ, cho nên chuyện này… hầu hết đều không muốn can dự thêm.
Nhưng… long sinh cửu tử, tử tử bất đồng (tương tự ‘bàn tay năm ngón còn có ngón ngắn ngón dài).
Vẫn có người, dù đã nhìn rõ tình hình như vậy, song lòng tham chưa diệt, không đành lòng buông bỏ lợi ích. Dù sao việc Từ Thanh ra tay truy quét Dạ Cưu, đã khiến không ít người trong số các thiên kiêu của Thất Tông cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Bọn họ tuy không phải ai cũng có giao dịch với Dạ Cưu, nhưng những kẻ muốn mua Dưỡng Bảo Nhân, rõ ràng không chỉ có một mình Tư Mã Lăng.
Những người còn nuôi hy vọng kia, hiện tại đều đang chờ… Liệp Dị Môn xuất thủ.
Liệp Dị Môn tuy không phải tông môn mạnh nhất trong Liên Minh Thất Tông, nhưng xét về mức độ khiến người ta e ngại… thì chẳng thua gì Lăng Vân Kiếm Tông.
Bởi vì môn phái này, từ xưa đến nay, luôn nổi danh với hai chữ: bảo hộ và quỷ dị.
Chính vì thế, chẳng ai muốn dây vào bọn họ.
Người của Liệp Dị Môn thường xuyên tiếp xúc với những sự vật kỳ dị quỷ quái, lâu dần, trong mắt các tông phái khác, đám người này chẳng khác nào… điên c.uồng đến mất lý trí!
So với điên loạn của Ly Đồ Giáo, thì người của Liệp Dị Môn lại càng khó đoán.
Ly Đồ Giáo điên loạn vì lý tưởng, có mục tiêu rõ ràng, nhưng Liệp Dị Môn thì khác. Hành tung của bọn họ mờ mịt khôn lường, thậm chí ngay cả đệ tử trong môn, cũng không thể thấu hiểu suy nghĩ của nhau.
Chính vì vậy… việc Tư Mã Lăng bị trấn áp, Liệp Dị Môn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha!
Quả nhiên, đúng như dự liệu, năm ngày sau, ngoài hải vực cấm, bên ngoài cảng của Thất Huyết Đồng, từ xa xa trôi dạt đến… một con thuyền đơn độc.
Đó là một chiếc thuyền làm hoàn toàn từ xương trắng, dài chừng mười trượng, thân thuyền mảnh dài, thoạt nhìn chẳng khác nào… một đoạn xương tay của cự thú!
Hai bên con thuyền, dù là giữa ban ngày nắng chói, vẫn có thể trông thấy vô số bàn tay quỷ mờ mờ trong suốt, không ngừng vươn ra khua động trên mặt biển, giống như từng mái chèo lặng lẽ khuấy nước.
Chỉ thoáng liếc qua, bàn tay ấy… ít nhất cũng phải lên tới hàng ngàn chiếc.
Chúng không ngừng vung vẩy, nhẹ nhàng đẩy chiếc thuyền xương trắng kia chầm chậm tiến về phía cảng Thất Huyết Đồng.
Khác hẳn với khí thế rầm rộ khi Liên Minh Thất Tông đến trước đây, lần này, chiếc thuyền xương ấy lại dừng ngoài trận pháp hộ cảng, không hề cưỡng ép xâm nhập.
Từ trong thuyền bước ra một nữ tử mặc trắng như tuyết, mái tóc dài chạm đất, dung nhan cực kỳ thanh tú diễm lệ, chỉ là… làn da trắng bệch đến mức tái nhợt, giống như bao năm chưa từng được ánh mặt trời chiếu rọi.
Cô ta cầm trong tay một cây ô đen, nhẹ nhàng giương lên trên đỉnh đầu.
Nhìn kỹ có thể thấy, trên chiếc ô ấy… đầy rẫy vô số khuôn mặt quỷ dị!
Những gương mặt ấy khi thì khóc lóc thảm thiết, khi lại cười toe toét quái dị, có lúc còn lẫn vào nhau mà cắn xé lẫn nhau, dữ tợn đáng sợ cực kỳ!
Cảnh tượng này khiến ai nhìn thấy cũng đều ớn lạnh rợn người, thế nhưng chỉ cần nữ tử áo trắng nhẹ nhàng xoay cổ tay, chiếc ô khẽ động, đám quỷ diện kia lập tức run rẩy, lộ ra vẻ kh.i.ế.p sợ tột độ.
“Liệp Dị Môn, Tư Mã Như, đến bái phỏng Thất Huyết Đồng.”
Ngoài trận pháp, nữ tử áo trắng cất tiếng, thanh âm trong trẻo mà lạnh lẽo, tựa như một cơn gió lạnh thổi qua vào đêm đông giá rét.
Rất nhanh, đại trận mở ra.
Chiếc thuyền xương lặng lẽ trôi vào, không chút ồn ào, thẳng hướng cảng 176 mà ghé bến.
Khoảnh khắc thuyền chạm vào bờ, nữ tử áo trắng vẫn che ô quỷ trên đầu, lặng yên bước lên bến, chậm rãi thả bước… đi thẳng về phía Bắt Hung Ty ở cảng 176.
Mái tóc cô ta dài buông phủ xuống, chạm hẳn mặt đất.
Đi đến đâu, đất dưới chân cô ta như sống dậy, lặng lẽ sinh ra từng bóng đen nhỏ như những quả cầu đen hình mặt quỷ, chân ngắn tay ngắn, nhảy nhót lốp nhốp bám theo sau, miệng còn khe khẽ cất lên khúc đồng d.a.o quái dị:
“Một khúc xương, nhẹ nhàng gõ,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-509-liep-di-co-khach-den-2.html.]
Hai con mắt, bật tung ra…”
“Ba lần đập, vỡ ngay vỏ,
Bốn cái lưỡi, mau mau bò…”
“Năm người bạn, sức thật to,
Sáu bàn tay nhỏ, thò vào moi…”
Giọng điệu như trẻ thơ ca hát, nhưng từng lời, từng chữ… đều mang theo vẻ rùng rợn ghê người, khiến bất cứ ai đi qua cũng lạnh toát sống lưng.
Tất cả những người trên đường, vừa nghe thấy khúc đồng d.a.o ấy, liền biến sắc, hoảng sợ thối lui, không ai dám tiến đến gần!
Cứ thế, nữ tử áo trắng ấy từng bước từng bước, dần tiến lại gần Bắt Hung Ty.
Sự xuất hiện của cô ta lập tức bị đám thiên kiêu của Liên Minh Thất Tông phát giác. Từng người một đều từ xa vận chuyển thần thức quan sát, rồi đồng loạt hít sâu một hơi.
“Là… Tư Mã Như của Liệp Dị Môn, thân tỷ tỷ (chị ruột) của Tư Mã Lăng, đồng thời cũng là đời trước thiên kiêu đạo tử của Liệp Dị Môn! Sau khi đột phá Kết Đan, nghe nói cô ta luôn bế quan, đang xung kích Thiên c.ung thứ hai!”
“Không ngờ… cô ta thật sự tới đây!”
“Nhưng đến đây… không phải bản thể, mà chỉ là một thân thể quỷ dị mà thôi!”
“Ta từng nghe về phân thân này, chính là lúc cô ta còn ở Trúc Cơ cảnh, dùng chính một khúc xương của bản thân tế luyện mà thành, sau đó dung hợp với quỷ dị. Tuy không đạt đến chiến lực Kết Đan, nhưng nghe nói đủ sức thể hiện ra uy lực trấn áp Tứ Hỏa!”
“E rằng chưa đến mức Ngũ Hỏa, nhưng cũng là hơn Tứ Hỏa … Chỉ cần hơn nửa hỏa thôi, cũng đủ dễ dàng đè ép cảnh giới Tứ Hỏa rồi!”
Từng đạo âm thanh truyền âm vội vã vang lên giữa các thiên kiêu Thất Tông, trong lòng ai nấy đều chấn động không thôi, nhưng chẳng ai dám tùy tiện lại gần.
Bởi vì Liệp Dị Môn… ai cũng biết đều là một đám điên loạn khó lường!
Chẳng ai dám đảm bảo, nếu Tư Mã Như sau khi trấn áp xong Từ Thanh, cao hứng nổi lên, có khi tiện tay trấn áp luôn cả đám bọn họ cho vui.
Giữa lúc đó, trên con phố trước cửa Bắt Hung Ty của cảng 176, nữ tử áo trắng, người mà đám thiên kiêu đều e sợ né tránh, đã đi tới.
Phía sau cô ta, từng quả cầu đen hình mặt quỷ nhỏ như hạt đậu, lóc chóc nhảy nhót theo sau, đuôi tóc cô ta quét qua mặt đất, nơi đi qua như có sinh mệnh, từng gương mặt quỷ nhỏ sinh sôi nảy nở, khúc đồng d.a.o rùng rợn kia lại vang lên réo rắt, thêm phần âm u quỷ dị.
“Một khúc xương, nhẹ nhàng gõ,
Hai con mắt, bật tung ra…”
“Ba lần đập, vỡ ngay vỏ,
Bốn cái lưỡi, mau mau bò…”
“Năm người bạn, sức thật to,
Sáu bàn tay nhỏ, thò vào moi…”
Tiếng ca vang vọng, khiến cho bầu không khí trong thành như chìm vào địa ngục băng lãnh, từng người đi đường rùng mình lạnh toát, vội vã lùi tránh, không ai dám cản đường.
Ngay lúc đó, cô ta đã đứng trước cổng lớn của Bắt Hung Ty.
Trên không trung phía trên cô ta, mây đen c.uồn c.uộn, từ trong đó mơ hồ lộ ra một khuôn mặt quỷ dữ tợn khổng lồ, cúi xuống, âm trầm mà nghiêm nghị, trấn áp thẳng về phía đại môn của Bắt Hung Ty.
Phía trước đại môn… không có lấy một bóng người.
Đại môn mở rộng, từ xa có thể trông thấy rõ, ở vị trí cao nhất trong sảnh tiếp khách, một thiếu niên tuấn tú phi phàm, mặt không biểu cảm, đang ngồi thẳng người, lặng lẽ nhìn cô ta qua khoảng sân rộng.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Nữ tử áo trắng, vẻ mặt điềm tĩnh như gió lặng nước trong, ngước mắt nhìn thiếu niên ấy. Đôi má trắng bệch khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, dung nhan lạnh lẽo pha lẫn vẻ đoan trang quý phái, thật sự chẳng khác nào một danh môn khuê tú.
Tiếng nói của cô ta, êm ái nhẹ nhàng vang lên, như gió lạnh khẽ lướt qua mang tai:
Thao Dang
“Ta tới… đón đệ đệ ta… về nhà.”