Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Quang Âm Chi Ngoại - Chương 504: Mục trung hữu nhân. (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-11 03:53:03
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này, trong đại lao của Bắt Hung Ty, Từ Thanh đang cúi đầu nghiên cứu một tu sĩ Dạ Cưu, cẩn thận kiểm tra vì sao thảo dược độc trước đó lại khiến màu sắc của Tiểu Hắc Trùng trở nên sẫm hơn.

“Nếu tìm ra nguyên nhân, có thể dùng dược tính ngược lại, tăng độ bền bỉ của Tiểu Hắc Trùng chăng?” Từ Thanh vừa trầm ngâm vừa thăm dò.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng không dứt, nhưng không ảnh hưởng gì đến sự chuyên chú học thuật của Từ Thanh, cứ như vậy qua một nén nhang, Từ Thanh tiện tay rút ra hồn phách của tu sĩ Dạ Cưu kia đang hấp hối, trong mắt hiện lên vẻ suy nghĩ, nhưng rất nhanh hắn liền nhíu mày, nhìn về phía cửa ngục.

Cửa ngục bị đẩy hé ra một khe nhỏ, thò vào là một gương mặt thiếu nữ xinh đẹp mang theo vẻ thẹn thùng, len lén chui vào đại lao.

Thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặc một thân áo xanh, nụ cười rạng rỡ như hoa, hai tay trắng như ngọc, tay phải còn quấn một con bạch tuộc nhỏ.

Chính là Ngôn Ngôn.

Lúc này, con bạch tuộc nhỏ kia đang không vui mà nhìn chằm chằm Từ Thanh, nhưng dường như rất bất lực, chỉ đành thu lại ánh mắt, giả vờ như không thấy.

“Từ Thanh ca ca.” Ngôn Ngôn vui vẻ gọi một tiếng mềm mại, bước nhanh đến bên cạnh Từ Thanh, nhìn thấy t.h.i. .t.h.ể bị rạch ra một bên, mắt cô ta sáng rực lên.

“Từ Thanh ca ca, ta không làm phiền huynh đâu, ta chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi.”

Từ Thanh nhíu mày, đang định từ chối.

“Từ Thanh ca ca, vừa nãy ta còn bắt được một tên truy nã nữa đó, ta muốn học hỏi huynh một chút, hoặc là chúng ta cùng nhau chơi cũng được.”

Thấy Từ Thanh sắp từ chối, Ngôn Ngôn lập tức lên tiếng, vung tay một cái, con bạch tuộc nhỏ phun ra một bong bóng khí, bong bóng ấy nhanh chóng phình to, c.uối cùng rơi xuống bên cạnh rồi vỡ tan, lộ ra thân ảnh của Hoàng Nhất Khôn.

Khi Hoàng Nhất Khôn vừa xuất hiện, những Tiểu Hắc Trùng do Từ Thanh nuôi dưỡng, vốn đang tràn ngập không khí xung quanh, liền im lặng vô thanh vô tức tản ra, tựa như chỉ cần Từ Thanh ra lệnh, chúng sẽ lập tức chui vào người gã.

Ánh mắt Từ Thanh rơi lên người Hoàng Nhất Khôn, nhận ra đối phương, nhìn thấy thương tích còn rất mới trên người gã.

Cũng nhìn thấy bàn tay phải vốn có năm ngón sáng lấp lánh, lúc này chỉ còn ngón cái và ngón út, ba ngón giữa đã mất, vừa hay tạo thành một tư thế tay số sáu.

Sắc mặt Từ Thanh có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện những Tiểu Hắc Trùng đang tản ra quanh thân thể Hoàng Nhất Khôn có chút dị động, liền ánh lên một tia dị mang thoáng qua trong mắt, nhìn chằm chằm vào mái tóc của Hoàng Nhất Khôn.

Thao Dang

Còn Hoàng Nhất Khôn, sau cú ném này thì tỉnh lại, trong mắt ban đầu còn chút mơ màng, nhưng ngay sau đó khi nhìn rõ bốn phía, cũng nhìn thấy Từ Thanh.

Hoàng Nhất Khôn trầm mặc.

Gã nhớ tới mấy ngày trước khi mình đứng trước mặt đối phương, nói ra những lời kia, lại nghĩ tới những gì mình trải qua suốt một đêm nay, lúc này chỉ cảm thấy một loại cảm xúc phức tạp không cách nào hình dung nổi, trong lòng hóa thành bi phẫn chưa từng có, muốn giãy giụa thoát thân, nhưng thân thể bị trói buộc, không cách nào vùng vẫy được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/quang-am-chi-ngoai/chuong-504-muc-trung-huu-nhan-1.html.]

“Ngươi đi khiêu chiến Đệ Thất Phong rồi?” Gã không muốn lên tiếng, nhưng Từ Thanh lại muốn nói.

Hoàng Nhất Khôn toàn thân run rẩy, gã không muốn trả lời, nhưng ngay sau đó gã liền nhìn thấy đầy đất m.á.u tươi cùng vô số t.h.i. .t.h.ể bên cạnh c.h.ế.t trong thảm trạng.

Một màn này, lập tức khiến tâm thần vốn đã mong manh sau một đêm tra tấn của gã lại dậy lên sóng dữ, ánh mắt nhìn về phía Từ Thanh và Ngôn Ngôn lộ ra vẻ kinh hãi.

Nhất là Ngôn Ngôn lúc này lại cất tiếng:

“Từ Thanh ca ca, người này thật xấu, nhìn cứ như từ trên trời rơi xuống muốn tập kích ta ấy, đúng rồi không nói gã nữa, Từ Thanh ca ca, sau này huynh không tới nhà giam tìm ta, ta buồn lắm đó, ngày nào cũng mong huynh tới chơi với ta, hơn nữa dạo này ta cũng nghiên cứu ra vài cách chơi mới nha.”

Vừa nói, Ngôn Ngôn vung tay, lập tức trước mặt cô ta xuất hiện một đống bình đan, toàn là thuốc độc, đồng thời còn có một giá sắt thật lớn cũng "phịch" một tiếng rơi xuống đất.

Trên giá kia rõ ràng là đủ loại d.a.o cụ, cong có thẳng có, dài có ngắn có, thậm chí còn có loại xoắn ốc, muôn hình muôn vẻ, ít nhất cũng mấy chục loại, đồng thời còn có cả xích sắt, móc câu, khoan, cưa... đầy đủ cả.

Từ Thanh đưa mắt nhìn qua.

“Từ Thanh ca ca, huynh xem ta đã chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta nên hạ độc trước, hay là m.ổ b.ụ.n.g gã lấy pháp khiếu ra xem hình dạng thế nào, hơn nữa làm sao để gã hét lên nghe êm tai hơn nhỉ, giống như mấy trăm người lúc trước ấy.”

Giọng nói của Ngôn Ngôn cực kỳ ngọt ngào trong trẻo, người nghe chỉ nghe âm thanh thôi thì hẳn phải thấy dễ chịu lắm, nhưng nội dung lời nói thì lại hoàn toàn trái ngược.

Nhất là trong đôi đồng tử trong suốt sáng ngời của cô ta, cùng hàng lông mày cong cong như liễu, lông mi dài khẽ rung động, dường như khi cô ta nói ra những lời ấy, nội tâm đang rất vui vẻ.

Một màn này khiến cho Hoàng Nhất Khôn ở đó sợ đến mức tâm thần run lẩy bẩy, gã nhìn những d.a.o cụ kia, nhìn Ngôn Ngôn, lại nhìn Từ Thanh như đang trầm ngâm suy nghĩ, chỉ cảm thấy nơi đây chính là địa ngục nhân gian.

“Từ Thanh ca ca, huynh thấy ý tưởng của ta thế nào?” Ngôn Ngôn vừa nói vừa cầm lên từng cái dao, như đang tìm một món vừa tay, đồng thời còn cẩn thận mang theo vẻ lấy lòng mà hỏi han.

“Từ Thanh ca ca, chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây, có cần cắt cái lưỡi gã trước không, ta cảm thấy làm vậy có khi tiếng hét nghe sẽ hay hơn đó.”

Lời này vừa thốt ra, toàn thân Hoàng Nhất Khôn rõ ràng bị trói buộc, thế nhưng vẫn run lên bần bật, trong mắt lộ ra nỗi sợ hãi đã đạt tới cực điểm, toát ra vẻ tuyệt vọng.

Gã nhận ra Ngôn Ngôn, biết đối phương là một kẻ điên, chuyện gì cũng dám làm, mà một kẻ điên như vậy lại còn mang bộ dạng lấy lòng đi xin ý kiến của Từ Thanh.

Gã cảm thấy, nơi này còn đáng sợ hơn cả Đệ Thất Phong.

Nhất là gã nghĩ đến quá trình mình rơi xuống lúc trước, lại càng thêm kinh hãi.

“Từ Thanh ca ca, chúng ta nên chơi từ đâu trước đây?” Ngôn Ngôn khẽ cắn môi dưới, nhìn chằm chằm Từ Thanh, làn da trắng mịn vô tì vết thoáng ửng hồng, đôi môi mỏng như cánh hoa hồng mềm mại, rất nhanh, đã bị cắn đến rớm m.á.u.

Từ Thanh bình tĩnh nhìn Ngôn Ngôn, hành vi trước đó của đối phương khi hỗ trợ Bắt Hung Ty tuy có phần quá đáng, nhưng hắn cũng không để tâm đến chuyện nhỏ ấy.

Loading...